Nhất Chi Mai che lụa trắng lắc đầu: “Hôm nay chắc hắn không rảnh đâu!”
“Bên cạnh hắn có một kẻ rất lợi hại, nếu chúng ta tùy tiện đến gần, thiết côn của hắn ta có thể đập chúng ta thành bánh nhân thịt!”
Tiểu dược nương cắn răng nói: “Vậy ngày mai lại tới tìm hắn luận bàn!”
Nhất Chi Mai nhíu chặt đôi lông mày đẹp: “Vì sao ngươi nhất định phải so đấu thuật ngân châm với hắn?”
Tiểu dược nương nâng mí mắt lên: “Trước khi sư phụ lâm chung đã để lại di nguyện, nếu gặp được cao thủ thi triển ngân châm, nhất định phải so đấu một lần. Thắng thì báo cho người ở trên trời có linh thiêng, thuật ngân châm của sư phụ vẫn là đệ nhất thiên hại”
Nhất Chi Mai càng nhíu chặt đầu lông mày: “Nếu thua thì sao?”
Trong đôi mắt trong sáng của tiểu dược nương lộ ra vẻ xấu hổ: “Ta, chắc chắn sẽ không thua”
“Tuyệt đối không thể thual” Nhất Chi Mai không hỏi tiếp nữa: “Thánh Nữ Thanh Thanh, để khi nào Hoang Châu Vương tiến vào trong Hoang Châu, chúng ta sẽ đi tìm hắn tỷ thí!”
“Được!”
Thánh Nữ Thanh Thanh đã chấp nhận!
Nhưng, Nhất Chỉ Mai không hiểu sao lại cảm thấy hơi lo. Nàng ta cảm thấy, Thánh Nữ Y Gia còn chưa nói hết lời.
Nói không chừng khi so đấu thuật ngân châm có lẽ sẽ xảy ra chuyện!
Bên kia, Hạ Thiên đi theo sau Triệu Tử Thường, Tàng Nhất và thiếu niên tàng kiếm khác nhanh chóng leo lên sườn núi
Thiên Môn.
Chỗ này có một bãi đất trống rất lớn, trên đó chính là trại phỉ.
Tàng Nhất dẫn theo một nhóm thiếu niên Tàng Kiếm trốn đi, bảo vệ xung quanh Hạ Thiên.
Triệu Tử Thường cầm trường thương trong tay, đi đằng trước mở đường.
“Phốc phốc phốc..."
Thương trong tay Triệu Tử Thường đáng sợ vô cùng, một thương