Từng cái xác nhuốm máu của bầy sói rừng bị ném ra ngoài, chất đống dưới chân núi Thần Long.
Ngay sau đó.
Xác chết đẫm máu của những con trăn khổng lồ cũng lần lượt bị ném ra ngoài.
Tiếp theo, các loại thú dữ mang thân thể còn sót chút hơi ấm, mất đi sinh mạng lần lượt bị ném ra ngoài rừng rậm.
Báo!
Hổ!
Lợn rừng!
Hươu hoang!
Những thiếu niên tàng kiếm đang dọn dẹp! Toàn bộ thú hung dữ, không chạy thì chết!
Chết đi sẽ là con mồi, là bữa tối của Vương phủ Hoang Châu.
Lúc này.
Người của vương phủ canh giữ ở bìa rừng lập tức vui vẻ bước tới, cõng những con mồi này về trại.
Lập tức, lại có thêm một lớp người khác của vương phủ nhận lấy, bắt đầu lột da mổ bụng trên những tảng đá lớn ven sông, mặt ai cũng đều vui vẻ.
Đi theo Vương gia thật tốt!
Dù cho bất cứ nơi đâu cũng đều có thịt ăn.
Người trong Vương phủ Hoang Châu đã âm thầm thề rằng sẽ đi theo Vương gia xây dựng Hoang Châu.
Bởi vì Hoang Châu này là đất phong của Vương gia.
Tương lai đây cũng là đất mẹ của bọn họ.
Không lâu sau.
Tiếng kèn đồng vang lên từ dưới chân núi... ba dài, hai ngắn.
Bí ngữ được các thiếu niên tàng kiếm dùng kèn đồng thổi lên, ý chỉ... khu vực này đã được dọn sạch, có thể vào khu vực
này chặt cây.
Lộ Thụ hét lớn một tiếng, vung đại đao: “Đi, chặt cây xây trại!”
"Vâng!"
Chúng tân binh của vương phủ cầm theo đao, rìu, cưa, bước vào khu rừng dưới chân núi.
"Rầm rầm rầm..."
Cây lớn cây nhỏ lần lượt bị đốn hạ, cành bị chặt đứt, kéo về nơi đóng quân.
Bên sông.
Cao Phi lấy bản vẽ của vương gia ra, chỉ đạo tân binh của Hoang Châu xây dựng quân doanh.
Mọi chuyện đều diễn ra suôn sẻ! Một bên khác.
Các thiếu nữ, phụ nữ và người già đảm trách hậu cần