Trên mặt Lão Quỷ lộ ra vẻ đắc ý nói: "Vương gia, ta vừa mới dùng con gấu mù này để luyện tập bí tịch, mới đến câu một trăm tám mươi lăm... Bà nội ngươi là gấu thì con gấu mù này đã tức giận đến hộc máu mà chết!"
“Hả?”
Hạ Thiên có hơi bất ngờ!
Sao có thể thế được?
Gấu cũng có thể hiểu được ngôn ngữ của con người à?
Tuyệt đối không có khả năng!
Có gì đó hơi kỳ lạ!
Vào lúc này, lỗ tai của Hạ Thiên khẽ động, một âm thanh truyền vào trong lỗ tai hắn: "Vương gia, Lão Quỷ măng thật khó nghe, các huynh đệ đều thấp thỏm không yên, cho nên Tàng Nhị đã ra tay, đâm một cây kim sắt vào trong trái tim con gấu, mà tu vi của Lão Quỷ thấp nên không phát hiện ra được đâu.”
“Cho nên, hẳn ta cho răng con gấu này bị hẳn ta mắng chết”
Thật sự là mụ nội con gấu mà! Hạ Thiên muốn cười, nhưng nếu hẳn mà cười sẽ bị lộ. “Khụ khụ khu...”
Hắn ho khan vài tiếng để che giấu: "Lão Quỷ, chúc mừng thần công của ngươi sắp đại thành.”
“Làm rất tốt!”
"Hôm nay ngươi có thể dùng miệng để đánh hạ tâm phòng bị của một con gấu, ngày sau ra chiến trường, có thể chửi chết tướng quân địch đấy!"
“Rất tốt!”
“Vương gia, ta rất vuil”
"Tối nay ta sẽ tặng cho ngài một chân của con gấu này!"
Lão Quỷ vui mừng khôn