“Tàng Nhất.”
Ánh mắt Hạ Thiên tràn đầy cảnh giác: “Toàn bộ tử sĩ tàng kiếm rút lui, tuyệt đối không được tách riêng lẻ, kẻ địch không thể nhìn thấy mới là kẻ địch đáng sợ nhất!”
“Vâng!”
Âm thanh của Tàng Nhất xa dần.
“Lô Thụ, kích hoạt tất cả cơ quan, sẵn sàng chiến đấu bất cứ lúc nào!”
“Vâng!”
Lô Thụ nhận lệnh rời đi, trực tiếp nhảy xuống một cái hố rồi biến mất.
Dưới lòng đất của quân trại Hoang Châu.
Có rất nhiều chiến hào chồng chéo nhau, phía dưới có binh lính canh gác, có thể nhìn thấy nỏ công thành đầy sát khí khắp nơi.
Ngoài ra còn rất nhiều loại binh khí khác.
Không lâu sau.
Bãi cỏ bên ngoài quân trại được nâng lên, đủ loại tên nỏ màu đen nhô lên từ mặt đất, hoàn toàn phù hợp với màn đêm, chờ đợi con mồi.
Ngoài ra, các loại cơ quan xung quanh quân trại đều đã được kích hoạt, bất kỳ ai tùy tiện xông vào đều sẽ tự rước lấy họa sát thân.
Triệu Tử Thường đã cầm trường thương trong tay, cơ thể căng thẳng, sẵn sàng tiêu diệt kẻ địch bất cứ lúc nào!
Toàn bộ quân trại Hoang Châu đã được đặt trên trạng thái chiến đấu.
Ở nơi mơ hồ nào đó.
Trong lòng Hạ Thiên vô cùng bất an!
Hắn rút trường đao ra, nhìn chăm chằm vào núi Thần Long, sẵn sàng ra tay bất cứ lúc nào.
Núi Thần Long. “Vù vù...”
Tân Hồng Y và Vô Diện Nhân nhẹ nhàng nhảy lên đ ỉnh núi.
Bốn phía yên tĩnh!
Không có mùi khác thường! Không có manh mối gì. Không hợp lý.
Người đi qua để lại tên, chim nhạn bay qua để lại tiếng, thú vật đi qua để lại mùi.
Nếu đã là động vật thì trên người ít nhiều gì cũng sẽ có mùi.
Tân Hồng Y là cảnh giới Tông Sư, năm giác quan nhạy bén đến mức đáng ngạc nhiên, nếu như có mùi khác thường, nàng ta nhất định sẽ ngửi ra ngay lập tức.
Vô Diện Nhân là kiếm khách đứng đầu thiên hạ, trong năm giác quan, thị giác của hẳn ta đặc biệt vượt trội,