Hắn gật đầu thật mạnh, cực kỳ nghiêm túc nói: “Đương nhiên, bổn vương sẽ chịu trách nhiệm với nàng đến cùng.”
"Nỗi khổ của nàng là nỗi khổ không thể có hôn nhân tự do. Sau này, khi chúng ta làm chủ Hoang Châu, chúng ta sẽ chủ trương hôn nhân tự do để những người yêu nhau có thể ở bên nhau."
"Chỉ cần có tình cảm, không môn đăng hộ đối cũng không sao."
"Cũng không phân biệt giàu nghèo."
"Nàng nghĩ sao?"
Tư Mã Lan yêu kiều gật đầu, ánh mắt lại liếc nhìn phía bên ngoài doanh trại: “Vương gia nói đúng, thiếp không có ý kiến. Hạ Thiên cũng liếc mắt nhìn ra ngoài doanh trại.
Đúng lúc này, giọng nói của Tàng Nhất thầm vang lên bên tai hẳn: "Vương gia, ở chỗ đó có hai nữ nhân đang ẩn núp."
"Một người là Nhất Chi Mai." “Người còn lại là Thánh Nữ Y Gia."
Hạ Thiên cau mày: “Làm sao Tư Mã Lan biết Nhất Chi Mai trốn ở đó?”
Chẳng lẽ sự bất thường vừa rồi của Tư Mã Lan có liên quan đến Nhất Chi Mai sao?
Dường như Hạ Thiên đã nằm được mấu chốt.
Ban đầu, Nhất Chi Mai vô duyên vô cớ bảo vệ đoàn xe của Hoang Châu và giúp hắn loại bỏ các thám tử ở trên đường, không rõ động cơ.
Bây giờ đã có câu trả lời.
Hóa ra là Mai.
Hạ Thiên tính toán kỹ càng: "Lô Thụ, Cao Phi, các ngươi nói thử xem?”
Lô Thụ đứng lên: "Vâng!"
"Vương gia, các vị, tin rằng các ngươi đều biết ta và Cao Phi đều xuất thân từ nhà tướng nhất phẩm đế đô, Lô gia và Cao gia."
"Ở bên ngoài mọi người đều gọi bọn ta là Lô đại công tử và Cao đại công tử, nghe thì có vẻ là con trai trưởng của nhà tướng nhưng thực ra không phải."
"Thật ra hai chúng ta đều là đại công tử của chí thứ."
“Lô gia và Cao gia đều do chỉ