Lúc này, chiến binh Bích Nhãn đạp sóng tấn công quân trại Hoang Châu, người mạnh nhất là võ giả hạng nhất, còn người yếu nhất là vũ giả hạng ba.
Trong quân, chiến sĩ võ giả gọi chung là võ sĩ.
Trước đó, bọn họ là ở dưới nước hạ lưu sông núi, xuôi dòng mà lên, luôn nín thở ở trong nước chờ đợi mệnh lệnh.
Mặc dù võ sĩ Bích Nhãn sở hữu tim phổi võ giả, có thể nín thở dưới nước trong thời gian dài, nhưng nếu tộc trưởng Bích Nhãn ra lệnh muộn hơn một chút nữa, e
rằng bọn họ cũng sẽ ngộp thở trong nước mà chết.
Bây giờ, một hơi chân khí đan điền, cưỡi gió đạp sóng, vung thiết đao trong tay. Nháy mắt, bọn họ đã chém giết đến bên quân trại.
Bọn họ không nhìn thấy bóng dáng của chiến sĩ phủ Hoang Châu Vương, mà chỉ có một đám nữ tử ở nơi này.
Trong lòng bọn họ mừng rỡ, kế sách của tộc trưởng thành công rồi.
Chỉ cần bọn họ giết vào quân trại thì có thể trong ứng ngoại hợp với chiến sĩ Bích Nhãn, chém giết người Hán trong quân trại.
Còn những nữ Hán với thân hình trắng trẻo ở trước mặt này đều sẽ thuộc về mình.
“Giết!” “Khà khà khà...” Các chiến sĩ Bích Nhãn cười đến mức âm u dữ tợn.
Trước đây, khi bọn họ cười như thế, những nữ Hán kia sẽ sợ đến mức hét toáng lên chạy tán loạn. Nhưng tại sao đám nữ Hán này lại không làm thế?
Không những không có mà một tiểu nữ Hán còn tiến lên vài bước, trên mặt đầy khinh bỉ: “Đúng là điếc không sợ súng. Nữ tử của phủ Hoang Châu Vương ta đâu thể để cho các ngươi ngấp nghé?”
Các chiến binh Bích Nhãn hơi mơ màng.
Nữ tử của phủ Hoang Châu Vương... có gì khác ư?
Đánh một bạt tai sẽ không khóc à? Tiểu cô nương trông rất đáng yêu, chắc chắn sau khi đánh khóc sẽ rất xinh.
Các chiến binh Bích Nhãn đã hạ quyết tâm, ngay cả tiểu cô nương cũng không bỏ qua.
Trước tường gỗ quân trại, bọn họ giãm hai chân, cả người bay