A Đan cười rất đẹp: “Bọn họ đang trông chừng kho báu bên trong hang.”
“Tốt!”
Tộc trưởng tộc Bích Nhãn yên tâm, nhanh chóng bay lên sườn núi như một con chim béo ú, chân khí hùng hậu, tốc độ cực nhanh, bộc lộ hết thực lực của cao thủ hạng nhất.
A Đan triển khai tốc độ của võ giả hạng hai nhanh chóng xuống núi.
Ba người đi sau nàng ta bị tụt lại phía sau.
Cuối cùng, A Đan và tộc trưởng tộc Bích Nhãn ôm chầm lấy nhau như keo với Sơn.
Tộc trưởng tộc Bích Nhãn ôm mỹ nữ vào lòng: “Mỹ nhân, làm rất tốt, đêm nay bổn tộc trưởng sẽ trọng... thưởng!”
“Phập...”
Gã còn chưa nói xong, con dao găm đã đâm xuyên lồ ng ngực. A Đan rút con dao găm ra đâm tiếp một lần nữa!
“Phập phập phập...”
Máu tươi băn ra khắp người và mặt A Đan.
Nàng ta li3m máu tươi ở khóe miệng: “Lợn rừng, dám hại bà đây, ngươi chán sống rồi.”
“Tại sao?”
Tộc trưởng trọc đầu mắt xanh thoi thóp, con ngươi thu nhỏ lại: “Hóa ra ngươi là cao thủ hạng nhất!”
“Rốt, cuộc ngươi là... Ai?” Hỏi xong, gã lập tức tắt thở! Chết không nhắm mắt!
Hạ Thiên vứt vòng cỏ trên đầu đi, rắc thuốc bột, tóc đỏ biến thành tóc đen: “Tử Thường, thổi còi.”
“Vâng.”
Triệu Tử Thường cầm còi đồng treo ở hông, phồng má thổi thật mạnh: “Tuýp tuýp tuýp...”
Tiếng còi xông trận làm người ta sôi trào máu nóng.
“Giết!”
Quân trại Hoang châu xô ngã tường gỗ vừa khéo lấp lên hào đất đằng trước. “Giết!”
Lão Quỷ dẫn đầu đội ky binh trọng giáp xông ra như sát thần xuất thế khiến chiến binh Bích Nhãn