A Nguyệt chính là người hắn cần.
Hạ Thiên nghiêm túc nói: “Cổ Nguyệt cô nương, giờ ta sẽ trả lời ngươi, đạo sinh ra một, một sinh ra hai, hai sinh ra ba, ba không sinh ra bốn, không phải sư phụ của ngươi."
“Mà là vạn vật!”
Lập tức toàn bộ núi Thần Long đều yên tĩnh!
Tương truyền rằng năm đó Đạo Tử ở Tắc Hạ Học Cung bị một quái nhân gõ vào đầu ba lần, sau đó đã vươn lên hùng cường, trở về phòng soi đuốc suốt đêm, cuối cùng đã ngộ ra đại đạo.
Đại đạo có trời, trời có thiên đạo.
Đại đạo có đất, đất có địa đạo.
Vì vậy, Đạo Tử đã viết mở đầu “Đạo Kinh”: Đại Đạo vô hạn, chứa đựng ba yếu †ố: thiên, địa, nhân.
Thiên đạo có pháp.
Địa đạo có vật.
Nhân đạo có linh.
Đại đạo sinh một, thiên.
Đại đạo sinh hai, địa.
Đại đạo sinh ba, nhân.
Sau đó thì sao? Ba có thể sinh ra cái gì? Đạo Tử vẫn chưa ngộ ra.
Đạo Tử đau đầu hỏi quái nhân: “Phu tử, nói ba sinh ra nhân, vậy nhân có thể sinh ra cái gì?”
“Ha ha ha...”
Quái nhân của Tắc Hạ Học Cung cười nhạo đầy vô tình: “Có thể sinh ra đứa con. Đầu Đạo Tử càng đau hơn!
“Phu tử, nghiêm túc chút đi.”
Quái nhân của Tắc Hạ Học Cung chỉ để lại ba chữ: “Ngươi đoán xem?”
Sau đó, cứ thế bay đi.
Ngươi đoán xem! Ba chữ này vẫn thường được quái nhân của Tắc Hạ Học Cung dùng.
Bình thường khi đang học, bách gia chư tử hỏi ông ta, hầu hết ông ta đều dùng ba chữ này để trả lời.
Cho nên khi bách gia chư tử vừa nghe thấy ba chữ này