Trên ngọc ấn có chín con rồng.
Chín con rồng với dáng vẻ độc đáo riêng.
Chín cái đầu chỉ về tám hướng.
Đuôi rồng chỉ vào con rồng ở giữa.
Đôi mắt Đỗ Quân lóe lên, ông ta không nói gì.
Sau đó, như nghĩ đến điều gì đó.
Vì vậy, ông ta vươn tay, định làm động tác tay cho Triệu Đại Đao xem.
Nhưng quá muộn rồi.
Ngọc ấn Cửu Long vừa hiện thân.
Sau đó Triệu Đại Đạo mở to hai mắt, ông ta nhảy dựng lên giống như trên ghế
gỗ gắn lò xo, bất chấp lễ nghi, trên mặt chứa đầy hưng phấn lao tới trước mặt Hạ Thiên, hô lên: "Ấn Cửu Long trong truyền thuyết!"
"ÔI....
Bàn tay Đỗ Quân cứng ngắc trong không trung, giống như một cái móng gà cứng ngắc, bất đắc dĩ run run mấy cái, sau đó buông xuống, thở dài: “Lão Đao, cái tính này của ông...”
Ông ta còn chưa nói hết câu.
Nhưng Hạ Thiên đã hiểu: "Triệu tổng đốc vốn xuất thân là võ tướng, tính tình nóng nảy, làm việc mạnh mẽ quyết đoán. Đương nhiên không suy nghĩ sâu xa như người học Nho các ngươi."
"Đúng thết”
"Đúng thết"
Câu nói này có thể nói đã chạm đến suy nghĩ trong lòng Triệu Đại Đao.
Thế nhưng ông ta chớp chớp mắt, giờ mới phản ứng kịp, đứng dậy, ánh sáng trong mắt biến mất, vẻ mặt buồn bã: “Lão Quân, có phải ta đã làm lộ gì rồi đúng không?”
Đỗ Quân cười khổ: “Ông nói xem?”
Đột nhiên ánh mắt Triệu Đại Đạo lại sáng lên, nghiêm túc nói: "Lão Quân, Hoang Châu Vương điện hạ là thánh nhân. Với hiểu biết và trí tuệ