Toàn bộ toán cướp trong trại cướp trên núi Nhị Long đều đã chết.
Tam thánh sứ mặc y phục đen và người hẳn ta mang đến đều bị treo cổ.
Tất cả binh lính Đông Cung do Tả Ngạn mang đến đều thiệt mạng trong trận chiến, không ai sống sót.
Nhóm thiếu niên tàng kiếm bắt đầu thu gom đầu người, dọn dẹp chiến trường.
Mà trận chiến này cũng khiến Diệp kim Liên đi theo phía sau Hạ Thiên chấn động!
Vương gia còn trẻ như vậy đã dụng binh như thần, giống như một vị tướng nổi tiếng trong truyền thuyết của đại lục, thao túng kẻ địch trong lòng bàn tay, cuối cùng giành được. chiến thẳng trọn vẹn.
Thật đáng thương khi phải trở thành kẻ địch của hắn!
Suy nghĩ trong lòng nàng ta càng trở nên kiên định hơn.
Vào lúc này.
Lô Thụ cởi mũ giáp xuống, nhảy xuống khỏi chiến mã, đi đến trước mặt Hạ Thiên: “Lô Thụ tham kiến Vương gial”
Hạ Thiên vươn tay nâng hắn ta dậy: “Trên mặt đất rất lạnh, không cần đa lễ như vậy!”
Hắn nhìn những thương binh đã cởi mũ giáp xuống, vẻ mặt đầy hài lòng: “Hóa ra các ngươi còn ẩn giấu một thân phận khác... là ky binh hạng nặng!”
“Lừa dối bổn vương, đáng tội gì?”
“Ha ha ha..."
Một lão binh thật thà mỉm cười nói: “Vương gia, cho dù bọn ta là ky binh hạng nhẹ hay ky binh hạng nặng thì đều là binh lính của Vương gia mà”
“Phải!"
Những thương binh đồng thanh đáp.
“Ha ha ha...”
Hạ Thiên cười vui vẻ: “Thiết giáp trên người các ngươi là do mấy thợ rèn kia đưa đến sao?”
Vào lúc này.
||||| Truyện đề cử: Hổ Tế |||||
Khuôn mặt tuấn tú của Tiểu Bạch xuất hiện ở miệng núi: “Vâng thưa Vương gia.”
“Tổng cộng có năm mươi bộ áo giáp hạng nặng, chính là chứng nhận quy hàng của những hộ thủ công đó.”
“Những thợ thủ công này thường chế tác áo giáp hạng nặng dưới sợ giám sát của thợ rèn, những thứ này đều do bọn họ mang đến trước khi rời đi.”
“Chỉ là thật không ngờ sau khi những người này nhìn thấy thiết giáp xong thì hai mắt sáng lên, lập tức hóa thành