Thứ nhất: Tự sát, trở thành liệt nữ trinh tiết.
Thứ hai: Gả cho nam nhân đó, cho dù là thê hay thiếp, lấy gà theo gà, lấy chó theo chó, cho dù quãng đời còn lại có hạnh phúc hay không!
Nhưng mà.
Bây giờ xem ra, những quý nữ trong lồ ng sắt đều không muốn trở thành liệt nữ trinh tiết.
Con kiến còn sống cho qua ngày đoạn tháng, huống chỉ những quý nữ này vừa sinh ra đã có số mệnh hơn người.
Hạ Thiên nhìn ra suy nghĩ của bọn họ: “Người đâu, cởi y phục của đám thổ phỉ ra cho bọn họ mặc vào, sau đó bịt mắt của bọn họ lại, đưa bọn họ rời khỏi đây!”
“Vâng!”
Người duy nhất thuận tiện làm chuyện này ở đây chỉ có Tàng Cửu.
Hạ Thiên tiếp tục dặn dò: “Các vị quý nữ, tốt nhất các ngươi nên quên khuôn mặt của ta đi, quên chuyện ta từng xuất hiện ở đây, quên chuyện các ngươi từng đến nơi này, cũng quên luôn kiếp nạn lần này.”
“Đương nhiên ta và người của ta cũng chưa từng gặp các ngươi.”
“Sau khi trở lại gia tộc ở đế đô, giả vờ như chưa từng có chuyện gì xảy ra, sống một cuộc sống thật tốt, tìm một người nào đó tử tế gả đi!”
“Chỉ cần chúng ta đều quên hết mọi chuyện ở đây, sẽ quên được nỗi đau khổ này.”
“Con đường cuộc đời rất dài, quên đi đau khổ mới có thể sống hạnh phúc hơn!”
Lý Phù Dung chăm chú nhìn Hạ Thiên, giống như muốn khắc sâu khuôn mặt của hắn vào lòng: “Người tốt, chúng ta có thể gặp lại nhau không?”
Hạ Thiên lắc đầu: “Sẽ không!”
“Bởi vì chúng ta phải đi những con đường khác nhau!”
“Cho dù sau này chúng ta có gặp nhau trên đường phố của đế đô, thì cũng xin hãy giả vờ như kẻ xa lạ... ta cũng sẽ làm như không quen biết các ngươi!”
“Nếu như có thể nhìn thấy các ngươi sống hạnh phúc, ta sẽ rất vui mừng!”
“Chúng ta cùng quên nhau ở chốn giang hồ này đi!”
Còn có một lý do khác mà Hạ Thiên chưa nói... quên hết mọi chuyện ở nơi này, chắc chắn Thái tử không biết có ai đã từng bị nhốt ở nơi này.
Vậy thì bọn họ cũng sẽ được an toàn!
Lý Phù Dung