Lại một tiếng nổ vang lên, động tĩnh lần này so với lần trước còn lớn hơn, ngay cả những người đang chiến đấu ở phía dưới cũng bị kinh động.
Tiếng nổ kết thúc, chỉ thấy một đạo thân ảnh chật vật bay ra, mọi người hô lên kinh hãi, thân ảnh đó không ngờ là Triệu Vũ.
Người ở đây trừ Đường Uyển Nhi ra, đều cho rằng Long Trần sẽ bị ngược đãi, kết quả không ngờ là Triệu Vũ bị đánh bay, điều này quả thực nằm ngoài dự đoán của bọn họ.
Phải biết rằng Triệu Vũ vừa rồi có thể lấy một địch ba, ngăn cản thế lực của Đường Uyển Nhi, chiến lực cường đại được mọi người công nhận.
Trong lòng Triệu Vũ cũng kinh hãi không thôi, trong cảm giác của hắn, Long Trần giống như một ngọn núi lớn, bất kể hắn có nỗ lực thế nào cũng vẫn nhỏ bé như vậy.
Đang kinh hãi, bỗng nhiên mắt hoa lên, trên mặt đau rát, đầu óc mê man, cả người lại bay ngược ra sau.
Bốp.
Một tiếng nổ giòn tan vang lên, truyền khắp toàn bộ chiến trường, phối hợp với thân ảnh bay ngược ra sau của Triệu Vũ cùng răng nanh dính máu phân tán trong không trung, giống như khiến thời gian dừng lại.
Tất cả mọi người kinh hãi nhìn thân ảnh lạnh lùng đó, Long Trần lúc này giống như chiến thần lăng thiên, khí thế ngút trời, hoàn toàn khác với vẻ cợt nhả vừa rồi.
Ngay cả Lôi Thiên Thương và Đường Uyển Nhi cũng giật nảy mình, thực lực của Triệu Vũ, bọn họ đều rất rõ.
Tuy Đường Uyển Nhi theo trực giác cũng cảm thấy Long Trần là một cao thủ, cầm chân Triệu Vũ chắc không có vấn đề gì, như vậy nàng ta có thể toàn lực kịch chiến Lôi Thiên Thương.
Nhưng không ngờ, chiến đấu nhanh như vậy đã phân ra cao thấp, Triệu Vũ ở trước mặt Long Trần, không ngờ là không chịu nổi một kích.
Hơn nữa nàng ta nhìn ra được, hai lần công kích của Long Trần đều không sử dụng linh khí, hoàn toàn là dựa vào lực lượng nhục thân, căn bản chưa sử dụng bản lĩnh thật sự.
Tuy chiến lực của Triệu Vũ ở trong mắt nàng thì không tính là gì, nhưng có thể đánh bại Triệu Vũ một cách thoải mái như vậy, chứng tỏ Long Trần tuyệt đối là một cao thủ.
Đồng thời cũng không khỏi có chút buồn cười, vốn lừa Long Trần vào trận doanh của mình là để trừng phạt sự vô lễ của tiểu tử này đối với mình, không ngờ âm soa dương thác thế nào lại lôi kéo được một trợ thủ cường đại.
Chẳng trách Diệp Tri Thu cũng muốn tới mượn sức Long Trần, xem ra Diệp Tri Thu từ sớm đã nhìn ra thực lực của Long Trần, nghĩ đến đây, trong lòng không khỏi khiếp sợ, nhãn lực của Diệp Tri Thu cũng quá khủng bố rồi.
Chiến đấu toàn trường bởi vì bên Long Trần mà chậm lại, tuy vẫn đang chiến đấu, nhưng đại bộ phận tinh lực đều tập trung ở bên cạnh.
- Hỗn đản, ta muốn ngươi chết.
Triệu Vũ ôm mặt mình với với vẻ không dám tin, không cảm nhận lợi đã không còn răng, phát ra một tiếng gầm như bệnh tâm thần.
Hắn thân là thiên kiêu, ở trong gia tộc được sủng ái ngàn vạn, đã bao giờ phải chịu khuất nhục như vậy, trong nhất thời vẻ mặt dữ tợn, nộ khí ngập trời, trong mắt tràn ngập oán độc, giống như muốn cắn chết Long Trầnvậy.
- Ngu ngốc, chỉ cho phép ngươi đánh vào mặt người khác chứ không cho phép người khác đánh vào mặt ngươi à? Đây là lý luận ngu ngốc của đám đệ tử thế gia các ngươi sao?
Long Trần cười lạnh nói.
Triệu Vũ gầm lên một tiếng, đột nhiên quần áo trên người vỡ tan, toàn thân trên dưới chỉ còn một cái quần dài, trên làn da lộ ra ngoài, mọc đầy vảy màu đen.
Không chỉ trên người, ngay cả trên mặt cũng bị vảy bao phủ, nhìn qua cực kỳ dọa người, theo vảy bao phủ thân thể hắn, khí