Trên mặt Đường Uyển Nhi và Diệp Tri Thu phủ kín vẻ khiếp sợ, mắt đẹp nhìn chằm chằm Long Trần, có điều một lát sau, vẻ khiếp sợ trên mặt Đường Uyển Nhi biến mất, thay vào đó là sự khinh bỉ nồng đậm.
- Bốc phét.
- Ớ, sao ngươi biết?
Long Trần ngạc nhiên.
- Sặc.
Nhìn biểu cảm của Long Trần, Đường Uyển Nhi rốt cuộc không nhịn được nữa, cười như hoa đào nở rộ, hết sức mê người.
Đường Uyển Nhi đánh nhẹ Long Trần một cái, oán trách nói:
- Hỗn đản, không được chọc ta cười, cười nhiều sẽ có nếp nhăn.
Có điều ngoài miệng nói như vậy, nhưng vẫn cười tới run cả người, thanh âm dễ nghe như chuông bạc.
Long Trần nhìn nhìn Đường Uyển Nhi, lại nhìn nhìn Diệp Tri Thu, vẻ mặt bừng tỉnh đại ngộ nói:
- Chẳng trách Tri Thu tiểu thư chưa bao giờ cười.
Diệp Tri Thu đầu tiên là ngẩn ra, lập tức lạnh lùng nhìn Long Trần:
- Ngươi thật nhàm chán.
Long Trần không khỏi xấu hổ cười nói:
- Khà khà, chỉ đùa một chút thôi, đừng nghiêm túc như vậy.
Đường Uyển Nhi ở bên cạnh đã cười tới không đứng thẳng nổi, Long Trần nhún nhún vai, làm ra một biểu cảm bất đắc dĩ, ý tứ là: Là nàng ta đang cười ngươi, không liên quan tới ta.
Một lát sau, Đường Uyển Nhi cười đủ rồi, cảm thấy mặt cũng có chút tê tê, tay ngọc nhẹ nhàng xoa mặt, cười nói với Long Trần:
- Không nhìn ra ngươi trông ngu ngu mà lại rất có khiếu hài hước.
- Khà khà, điểm mạnh trên người ta còn nhiều lắm, thế nào? Động lòng rồi à? Có câu tâm động không bằng hành động.
Ta tin với tư chất và thiên phú của ngươi, chỉ cần ngươi chịu nỗ lực, sớm muộn gì cũng sẽ có một ngày đả động được ta, xuống tay phải nhanh, tư thế phải đẹp.
Hiện tại chính là một thời đại cạnh tranh kịch liệt, có câu tiên hạ thủ vi cường, xuống tay sau thì gặp họa, người trẻ tuổi thì cần phải có sự bốc đồng, nhìn thấy cơ hội, thà giết lầm còn hơn bỏ xót.
Long Trần nói một cách rất nghiêm túc, giống như một trưởng giả tôn kính đang kiên nhẫn dạy hậu bối của hắn vậy, trên mặt tràn ngập quang huy trí tuệ.
Vẻ mặt Diệp Tri Thu đầy cổ quái nhìn Long Trần, giống như Long Trần hiện tại có khác biệt rất lớn với Long Trần trong ấn tượng nàng ta.
- Ê, có thể bỏ cái tay thối của ngươi ra không?
Đường Uyển Nhi lườm một cái, vẻ mặt khinh bỉ nhìn Long Trần, lạnh lùng nói.
- Ái chà, diễn nhập tâm quá, khụ khụ, ngại quá, thuần túy là lỡ tay.
Long Trần cười nịnh, rút tay khỏi vai Đường Uyển Nhi.
- Được rồi, Long Trần, chúng ta hay là chia Huyền Linh Diệu Quả đi, điều này đối với chúng ta đều vô cùng quan trọng.
Diệp Tri Thu nói.
Tuy Long Trần vừa rồi nói không cần, nhưng cảm thấy thành phần vui đùa của hắn chiếm đa số, Diệp Tri Thu không phải người không biết nông sâu, quả Huyền Linh Diệu Quả này rất quý giá, nàng ta không thể độc chiếm.
- Long Trần, ngươi và Tri Thu tỷ tỷ chia đi, Huyền Linh Diệu Quả này cũng không có tác dụng lớn với ta.
Ta tranh là vì không muốn tiện nghi cho tên hỗn đản Lôi Thiên Thương đó, ngoài ra ta thành lập liên minh công thủ với Tri Thu tỷ tỷ, nói thật, ta xuất lực như vậy cũng là vì ngươi.
Thấy sắc mặt Long Trần có chút cổ quái, Đường Uyển Nhi vội vàng nói:
- Ê ê, ngươi đừng hiểu lầm, ta là suy nghĩ cho tiền đồ của thủ hạ đắc lực, bồi dưỡng một đả thủ cường lực cho bản thân thôi.
- Uyển Nhi, ngươi đối với ta tốt như vậy! Ngươi bảo ta phải báo đáp ngươi thế nào đây, Long Trần ta người không có một xu, thứ đáng giá nhất chỉ có tấm thân trong sạch này thôi, thôi, ta dứt khoát cho