Long Trần gật gật đầu, nàng ta nói không sai, đã bước lên con đường tu hành, sao có thể không thấy người chết? Ngay cả cửa này cũng không qua được thì còn nói gì tới tu hành.
Có điều để một nữ tử giống như thiên tiên đối mặt với cảnh tượng tàn khốc như vậy, thật sự có chút khiến người ta không đành lòng, có điều Long Trần vẫn chậm rãi tránh ra.
Nhìn thấy thân ảnh huyết nhục mơ hồ đó, thân thể mềm mại của Đường Uyển Nhi run lên, sắc mặt lập tức tái nhợt như tờ giấy, dạ dày như đảo lộn.
Đúng lúc này, một bàn tay dán đặt lên vai nàng ta, một đạo linh khí nhu hòa truyền vào, chạy trong cơ thể nàng ta.
Loại cảm giác muốn nôn mửa lập tức bị đè xuống.
Long Trần đã sớm đoán được kết quả này, cho nên cũng ở bên cạnh chuẩn bị, dùng linh khí giúp nàng ta một chút, nôn mửa không tính là gì, nhưng đó là một đả kích đối với lòng tin của người tu hành.
- Cám ơn ngươi, ta không sao.
Đường Uyển Nhi nhìn Long Trần với vẻ cảm kích, nếu không phải có Long Trần giúp, nàng ta có lẽ thật sự không khống chế được mà nôn ra rồi.
Nhìn vẻ mặt thống khổ của tất cả mọi người, cho dù là đám người Lôi Thiên Thương cũng sắc mặt tái nhợt, không phải chưa từng thấy người chết, mà là chưa từng thấy kiểu chết như thế này.
Vù.
Mắt thấy mọi người nhìn đủ rồi, Long Trần vươn tay, một quả cầu lửa bay ra, dừng ở trên thi thể người đó, nhiệt độ cao khủng bố nháy mắt đã đốt thi thể thành tro tàn, lúc này mọi người mới thở phào nhẹ nhõm.
Đối mặt với một cỗ thi thể như vậy, áp lực thật sự quá lớn.
Đồ Phương nhìn Long Trần, gật đầu, trong lòng thầm khen, Long Trần đúng là hiểu chuyện, biết nắm chắc chừng mực.
- Người ta sở dĩ ngu xuẩn, đó là bởi vì bọn họ không biết mình ngu xuẩn, không biết cái gì là kính sợ.
Đồ Phương lạnh lùng nhìn mọi người, âm trầm nói:
- Ta lúc trước đã dặn rồi, các ngươi có nghe kỹ không? Có phải coi lời nói của ta là đánh rắm không.
Nói tới về sau, sắc mặt của Đồ Phương âm trầm như nước, trong hai mắt tinh quang bắn ra bốn phía, một cỗ uy áp khủng bố chiếu ra, hắn thật sự nổi giận rồi.
- Đều là ngu hết à? Ta có phải đã nói với các ngươi: Đây không phải là khảo hạch bình thường, mà là cuộc chiến sinh tử, hơi vô ý chú là sẽ mất đi tính mạng không?
Nếu biết là liên quan tới sinh tử? Vì sao còn lơ là như vậy, trước khi tiến vào huyệt động, vì sao không phóng thích khí thế? Vì sao không lấy ra vũ khí? Vì sao không chuẩn bị đầy đủ?
Không biết đối thủ của ngươi là gì, lại cứ vậy nghênh ngang đi vào? Muốn khoe mẽ à? Chứng tỏ mình dũng cảm không sợ hãi sao?
Ha ha, không tồi, rất không tồi, các ngươi đã diễn giải chữ Ngu ngốc này một cách vô cùng nhuần nhuyễn, các ngươi đều là một đám Thiên tài.
"
Đồ Phương lạnh lùng nhìn bọn họ, sắc mặt càng lúc càng khó coi, vốn cho rằng lần này có nhiều thiên tài như vậy, biệt viện cuối cùng cũng có thể quật khởi.
Nhưng một đám thiên tài này đúng là thiên tài, nhưng đầu óc lại thật sự quá ngu ngốc, nếu không phải vì quy củ của biệt viện, hắn hận không thể một chưởng đập chết mấy tên.
Hắn đã dặn đi dặn lại, phải thật cẩn thận, lại nói cho họ biết sự đáng sợ của Tà tu, đáng tiếc những tiểu gia hỏa này không ngờ coi lời nói của hắn như rắm chó, thực sự là tức đến nổ phổi.
Nếu còn không gõ bọn họ một chút, để bọn họ cứ coi khảo hạch như trò đùa, vạn nhất mấy thiên tài cấp quái vật cũng sơ ý lơ là mà vẫn lạc, hắn sẽ tức chết.
- Hừ, tự cho là thông minh, khảo hạch năm nay khác với những năm trước, đừng tưởng rằng có được một số tin tức