- Uyển Nhi tiểu thư yên tâm, chúng ta nhất định sẽ vượt qua.
- Uyển Nhi tiểu thư, chúng ta tuyệt đối sẽ không để ngươi thương tâm.
- Uyển Nhi tiểu thư, đừng thương tâm, chúng ta sẽ khiến con đại tinh tinh kia phải câm miệng.
...
Cơ hồ khi mỗi người đi ngang qua Đường Uyển Nhi đều sẽ nói một câu an ủi, sau đó thì nghĩa vô phản cố đi đến vách đá, thậm chí có thể cảm nhận được ý chí cường đại từ trong lòng bọn họ phát ra từ.
Tay ngọc của Đường Uyển Nhi ôm môi anh đào, cảm động không bút nào tả xiết, nàng ta lần đầu tiên cảm nhận được, những người này đều rất quan tâm nàng ta, trong lòng tràn ngập ấm áp, nước mắt tuôn rơi.
Lập tức có nhiều người như vậy đi tới, phía trước không ngờ xếp thành hàng, hơn mười vị trưởng lão, không ngừng bận rộn, truyền tống mọi người tới cửa động, trong nhất thời tiếng nổ vang không ngừng, khí cơ bùng nổ không nớt bên tai.
- Long Trần, ta thật sự.
.
.
Tốt như ngươi nói sao?
Đường Uyển Nhi thấy chung quanh không có ai, nói khẽ với Long Trần.
Long Trần cười nói:
- Con người của ta có bao giờ nói thật đâu, ngươi đừng nghiêm túc như vậy.
- Ngươi.
.
.
Hỗn đản, ngươi rất không nói được tử tế.
Đường Uyển Nhi vô cùng buồn bực, Long Trần Long Trần một cước, có điều lần này bị Long Trần né được, trong lòng không khỏi đau xót, quay đi không ngờ lại khóc thút thít.
- Ê ê ê, thế là được rồi, diễn kịch thôi mà, hiện tại lại không có ai xem, ngươi khóc cũng chẳng ai biết đâu.
Long Trần nói.
- Ngươi không phải người à?
Đường Uyển Nhi vừa thẹn vừa giận, cả giận nói.
Long Trần nhìn Đường Uyển Nhi, không nói gì, một lúc sau lại thở dài một hơi.
- Ngươi thở dài cái gì?
Đường Uyển Nhi dù sao cũng chưa từng trải qua biến cố, bị lừa rất đơn giản, hỏi.
- Ngươi không thích hợp với tu hành.
Long Trần thản nhiên nói.
- Vì sao?
Đường Uyển Nhi cả kinh hỏi lại.
- Tình cảm của ngươi quá phong phú, ngươi có từng nghĩ tới, nếu những người này toàn bộ đều chết bên trong, ngươi sẽ thế nào?
Long Trần hỏi.
- Phì, ngươi đừng nói hưu nói vượn.
Đường Uyển Nhi cả giận, đây không phải là trù ẻo người ta à!
Sắc mặt Long Trần vẫn nghiêm túc, nói:
- Trả lời ta.
Đường Uyển Nhi ngẩn ra, môi mấp máy, lại không nói ra được câu nào.
- Để ta nói với ngươi nhé, ngươi sẽ thương tâm muốn chết, nếu ở dưới trạng thái này, ngươi còn khiêu chiến khảo nghiệm cấp hạch tâm, xác suất ngươi chết ở bên trong sẽ vượt quá chín thành.
Long Trần trầm giọng nói.
Đường Uyển Nhi chậm rãi cúi đầu, bộ dạng đó rất khiến người ta thương xót, nhưng đây là thực tại, thực tại vô cùng tàn khốc.
- Tu hành chính là một con đường không có lối về,