Ngô sư huynh tức tới sắc mặt xám ngắt, trên trán nổi gân xanh, có điều hắn không dám ngẩng đầu lên nhìn mặt người đó, chỉ có thể ra sức nhớ kỹ thanh âm.
Đồng thời mắng thầm trong lòng: Nhãi con mới tới, các ngươi chờ đó cho lão tử, món nợ giữa chúng ta cứ từ từ rồi tính.
Hắn cũng từng là người mới, lúc trước khi bọn họ tới biệt viện, bị các sư huynh khóa trước thu thập cho thành dễ bảo.
Hiện giờ cuối cùng cũng đến phiên bọn họ nở mày nở mặt, không ngờ vị đạo lại thay đổi rồi, đám tiểu tử này ai nấy đều đuôi vểnh lên trời, không ngờ dám chống đối bọn họ.
Đồ Phương nhìn nhìn dấu chân trên mặt đất, lạnh lùng nói:
- Là ai đo cự ly?
Chấp Pháp Giả trên mặt mang theo dấu bàn tay lập tức sắc mặt như tro tàn, tiến lên một bước nói:
- Là.
.
.
Đệ tử.
- Thân là Chấp Pháp Giả, không ngờ ngang nhiên gian dối, hãm hại đồng môn, ngươi thu thập đồ đạc, nhận phúc lợi tháng này rồi về nhà đi.
Đồ Phương trưởng lão thở dài nói.
Mọi người nghe vậy lập tức chấn động, thế là đuổi một vị sư huynh à? Quá nghiêm khắc rồi.
- Trưởng lão, ta!.
Người đó giật nảy mình.
- Không cần nói gì cả, thân là chính đạo thì phải tâm chính thần thanh, làm chuyện gì cũng phải quang minh lỗi lạc, ngươi làm như vậy là phạm tối kỵ rồi.
Cái này có khác gì xúc phạm viện quy, hành vi của ngươi đã rơi vào tà đạo, biệt viện không thể giữ ngươi lại.
Nếu trong lòng ngươi còn có biệt viện, trở về tự kiểm điểm, làm một người tu hành đường đường chính chính đi.
Đồ Phương nói.
Người đó thở dài, muốn nói gì đó, nhưng sau khi lén nhìn Ngô sư huynh một cái thì gật đầu rời đi.
- Ngô Khởi, ta nhớ ngươi vừa từ Cấm Bế Đường ra còn chưa được một tháng nhỉ, xem ra trong khoảng thời gian này ngươi chưa biết hối lỗi rồi.
Đồ Phương hừ lạnh một tiếng, nói.
- Đệ tử biết sai rồi, là đệ tử bị người khác dẫn nhầm đường, cho nên mới như vậy, xin trưởng lão trách phạt!
Ngô sư huynh vội vàng nói, thái độ nhận sai vô cùng tốt.
- Có phải bị người dẫn nhầm đường hay không thì ngươi rõ, ta rõ, có điều dựa theo quy củ của biệt viện, hắn không tố giác ngươi, đó là vận khí của ngươi.
Đương nhiên, vận khí cũng là một loại thực lực, cho nên ta sẽ không đuổi ngươi, tuy ngươi có hiềm nghi quan báo tư thù, nhưng ta không có chứng cớ, cho nên ngươi rất may mắn.
Có điều ngươi không tự mình đi kiểm tra cự ly thực tế đã tùy tiện xuất thủ, có cái hiềm thất trách, sai lầm ở phía ngươi, cho nên tổn thất hôm nay tạo thành cần ngươi đi gánh vác.
Tự mình tới Chấp Pháp Đường, lĩnh năm trăm trượng, cấm túc nửa tháng đi.
Đồ Phương nói.
Ngô sư huynh nghe thấy phạt năm trăm trượng, thiếu chút nữa thì sợ tới ngất đi, trượng đó không phải là là gậy bình thường, đó chính là từ Quý Kim Mộc làm thành, bên trên có độc tố, nhẹ nhàng đánh một cái, cũng có thể khiến người ta đau tới kêu oa oa.
Bình thường nặng nhất cũng chỉ hai trăm trượng mà thôi, hiện giờ lại phạt tới năm trăm trượng, hắn không chết thì cũng bị lột da.
Nhưng hắn biết Đồ Phương trưởng lão chấp pháp như núi, nếu không phục sẽ xử phạt nặng hơn, chỉ có thể cắn răng cúi