Theo một tiếng chuông du dương truyền khắp toàn bộ mỗi một ngóc ngách của biệt viện, một người chậm rãi mở mắt.
Người đó chính là Tôn trưởng lão vì Long Trần mà bị Đồ Phương trưởng lão phạt diện bích ở hậu sơn nửa tháng.
- Long Trần, chiến kỹ trên người ngươi, ta là chí tất phải có.
Tôn trưởng lão lẩm bẩm một tiếng, trong hai mắt hiện lên một tia tham lam, ngày đó sau khi Long Trần phóng thích quang hoàn, hắn đã động tâm tư.
Mà về sau Long Trần thi triển Khai Thiên, trong lòng hắn lại càng ngứa ngáy khó chịu, hắn đã lén điều tra về Long Trần, biết Long Trần không có bất kỳ bối cảnh gì, cho nên hắn mới chuẩn bị cướp lấy.
Lần trước vốn định áp chế Long Trần, muốn hắn khuất phục, sau đó nghĩ biện pháp cướp lấy công pháp chiến kỹ của hắn tới tay, đáng tiếc tất cả lại đều bị Đồ Phương trưởng lão phá hoại.
Không những không có được bảo bối, ngược lại còn bị phạt đi diện bích, điều này khiến hắn nghẹn đầy một bụng tức, hắn không dám trút vào Đồ Phương, cho nên tính phần ghi hận này lên người Long Trần.
Chậm rãi đứng dậy, Tôn trưởng lão ra khỏi động phủ của mình, hừ lạnh một tiếng:
- Lão phu cũng muốn xem xem ngươi có thể chống đỡ được bao lâu?
!
Trước Huyền Thiên Quảng Trường đã đứng đầy người, Long Trần nhìn đầu người lúc nhúc, không khỏi thầm hô, thực lực của Huyền Thiên Biệt Viện quá khủng bố.
Nơi này tổng cộng có mười bảy thế lực, phân biệt do mười bảy đệ tử hạch tâm dẫn dắt, tổng cộng là một ngàn bảy trăm người, trong đó có một ngàn sáu trăm chín mươi chín người là cường giả Dịch Cân cảnh.
Long Trần thấy không ít người khi nhìn về phía mình đều dùng một loại ánh mắt khác thường, xen lẫn khiêu khích và khinh thường, trong lòng không khỏi cười khổ, đây là một loại kỳ thị sao?
Đường Uyển Nhi nhìn đám người chung quanh, trên mặt không khỏi hiện lên nụ cười thản nhiên, trong lòng cũng thả lỏng không ít.
Đại đa số cường giả Dịch Cân cảnh ở nơi này, tuy khí tức đã được củng cố, nhưng khí thế vẫn nhấp nhô bất định, điều này chứng tỏ là vẫn chưa hoàn toàn cố định.
Mà bên Đường Uyển Nhi và Diệp Tri Thu, các đệ tử khí tức trầm ổn, căn cơ vô cùng vững chắc, điều này khiến bọn họ chiếm tiện nghi cực lớn.
Đệ tử bên bọn họ có thể phát huy ra chín thành chiến lực của cường giả Dịch Cân cảnh, mà đối phương thì chỉ có thể phát huy ra được bảy thành đã là không tồi rồi.
Đường Uyển Nhi nhìn Long Trần, trong mắt đẹp lộ ra một tia ấm áp, hình như có tên này ở bên cạnh, chuyện gì cũng trở nên thuận lợi hơn.
Chỉ cần nàng ta có thể chống đỡ được cường giả khác, như vậy đội ngũ của bọn họ chắc là có chiến lực mạnh nhất trong tất cả các đội ngũ.
Tuy đệ tử nội môn không nhiều lắm, nhưng đây là một hồi đoàn đội chiến, không phải đơn đả độc đấu, cho nên ưu thế của bọn họ là vô cùng rõ ràng.
- Ngươi tên là Đường Uyển Nhià?
Bỗng nhiên không biết từ lúc nào, Cốc Dương đi tới trước người Đường Uyển Nhi, liếc Đường Uyển Nhi từ trên xuống dưới một cái, trong hai mắt hiện lên một tia tán thưởng.
Đường Uyển Nhi đã sớm nghe Long Trần nói tới Cốc Dương, biết tên này cường hãn đáng sợ, có điều hắn đi lại rất gần với đám người Lôi Thiên Thương, điều này chứng tỏ Cốc Dương tuyệt đối không phải bằng hữu.
Không đợi Đường Uyển Nhi lên tiếng, Cốc Dương đã mỉm cười nói:
- Rất đẹp, nếu ngươi chịu liên thủ với ta, ta sẽ vô cùng hoan nghênh.
- Cảm tạ, không cần.
Đường Uyển Nhi thản nhiên nói.
Giống như đã sớm biết Đường Uyển Nhi sẽ nói như vậy, Cốc Dương cũng không tức giận, nhìn Long Trần bên cạnh Đường Uyển Nhi, nói:
- Một tiểu bạch kiểm nhìn được mà không dùng được, đối với ngươi cũng không có bất kỳ lợi ích gì, ngươi sau này sẽ hiểu thôi.
Đường Uyển Nhi biến sắc, Cốc Dương thật quá đáng,