Long Vũ sờ sờ mũi, nhìn Hàn Duyệt:
- Hàn lão sư, Hàn cảnh quan, cô không biết ngủ trong giờ là bình thường à? Trước kia tôi vẫn như thế, chưa có ai phản cảm cả. Hai ta cũng là người quen, cấp tôi ít mặt mũi đi.
- Người quen?
Khóe miệng Hàn Duyệt nở nụ cười lành lạnh:
- Tôi với cậu quen lắm à? Sao tôi lại không biết nhỉ, Long Vũ đồng học, nói thật với cậu, học kỳ này, khoa luật của cậu đều do tôi dạy cả, tôi không biết trước kia cậu thế nào, nhưng giờ phải sửa lại thói quen ngủ trong giờ học, chuyện này là không tôn trọng giáo viên. Lát nữa, cậu viết một bản kiểm điểm dài 1 vạn chữ, chuyện này coi như xong, nếu không, ha ha, cậu cứ chờ mà bị phạt đi.
- Đương nhiên, tôi là người biết nói đạo lý, chuyện này vị tất phải làm vậy…
Trong đôi mắt của Hàn Duyệt hiện lên quang mang giảo hoạt:
- Nếu cậu chiu giúp tôi điều tra vụ hồ Linh Trạch tôi sẽ bỏ qua cho cậu.
Hàn Duyệt từ khi tốt nghiệp trường cảnh sát đến nay, trong tràn hy vọng có thể phá được vụ án đầu tiên thật tốt đẹp, nhưng chuyện đời không như mơ, nàng lại không cam lòng, nàng hy vọng Long Vũ có thể giúp nàng điều tra ra vụ án hồ Linh Trạch.
- Vụ án hồ Linh trạch cô nên bỏ nó đi…
Long Vũ thản nhiên nói.
- Tại sao?
Hàn Duyệt có chút kích động, nàng đứng dậy, ánh mắt nhìn vào hắn hỏi:
- Cậu phải cho tôi một lí do? Nếu cần tiền thì cứ nói với tôi, tôi sẽ không bạc đãi cậu, cậu muốn bao nhiêu cứ nói.
Khoảng cách giữa hai người lúc này đã rất gần, thậm chí Long Vũ có thể ngửi được mùi thơm trên cơ thể của Hàn Duyệt. Nó khác với Mã Hiểu Mai, mùi hương trên người Hàn Duyệt lại càng khiên nhân tâm nhộn nhạo.
Hàn Duyệt lại tiến lên hai bước, nhìn xuống Long Vũ, nàng hơi cúi người hỏi Long Vũ:
- Nói đi, cậu cần bao nhiêu tiền mới đáp ứng giúp tôi vuh án này…
Hàn Duyệt cúi đầu nói Chuyện, lại không ý thức được bộ ngực sữa của nàng thiếu chút nữa là nện lên đầu của Long Vũ.
Long Vũ rất muốn đột nhiên đứng dậy, dùng đầu chạm vào bộ ngực của Hàn Duyệt, nhưng nàng lại là giáo viên của mình, cuối cùng thì cũng bỏ qua ý nghĩ này.
Dừng lại, Long Vũ nửa thật nửa giả nói:
- Hàn cảnh quan, nói thật với cô, nữ quỷ ở hồ Linh Trạch đã bị tiêu diệt, về sau, ở hồ Linh Trạch sẽ không có chuyện gì xảy ra nữa…
Nữ quỷ tại hồ Linh Trạch đã biến mất từ lần trước hắn tiến vào Huyền cảnh, huyết nghĩ bị giết, thông đạo cũng bị phong kín, trừ Long Vũ dùng Phượng Hoàng lênh có thể tiến vào Huyền cảnh thì cho dù Ám Hắc tu chân dùng huyết tế cũng chẳng thấm vào đâu.
Nói cách khác, hồ Linh Trạch hiện đã cực kỳ an toàn.
Đương nhiên, chuyện này Long Vũ không thể nói với Hàn Duyệt vì chuyện này liên quan đến quá nhiều sự việc, quá mức quỷ dị, cho dù hắn muốn giải thích cũng chưa chắc đã giải thích đc.
- Cậu nói thật?
- Là thật…
Long Vũ gật đầu:
- Tôi có thể đảm bảo với cô, nhà trọ tại hồ Linh Trạch sẽ không phát sinh chuyện gì nữa.
- Nói vậy, cái chết của Lưu Phỉ Phỉ cũng không thể kiểm tra nữa?
Hàn Duyệt có chút thất vọng, xem ra, trong thời gian ngắn nàng không thể nào lật lại vụ án.
- Quên đi, đã làm giáo viên thì cứ làm đi…
Long Vũ hoàn toàn cắt đứt hy vọng của Hàn Duyệt, bất quá, tâm thái của nàng lại trở lại bình thường.
- Buông tha đi, Hàn cảnh
qua, có lẽ Lưu Phỉ Phỉ đã tan thành mâu khói rồi. Nếu không có chuyện khác thì tôi phải đi đây.
Ngay khi Long Vũ đang đi ra cửa thì Hàn Duyệt gọi hắn lại:
- Long Vũ, bản kiểm điểm không cần viết, nhưng lần sau không được ngủ trong giờ của tôi nữa, tuy cậu là thiên sư nhưng cũng là học trò của tôi, tôi có quyền yêu cầu cậu.
Long Vũ mỉm cười, gật đầu.
Lúc ra cửa, hắn âm thầm suy nghĩ, Hàn Duyệt thật ra cũng không tồi.
Có câu nói tâm trạng tốt, sợ cái gì.
Ba ngày sau khi Long Vũ và Hàn Duyệt nói chuyện với nhau thì nhà trọ ở hồ Linh Trạch lại xảy ra án mạng kỳ dị. Lần này, người chết là hai nữ sinh, khi phát hiện hai người đã chết thì cả hai đã thành thây khô, toàn thân không còn một giọt máu, bộ dạng cực kỳ khủng bố.
Nhận được thông tri, Hàn Duyệt tiếp nhận vụ án này, và nhiệm vụ dạy học tại đại học Thiên Hải vẫn không đổi. Với thân phận giáo viên, nàng sẽ có lợi khi điều tra.
Hàn Duyệt và pháp y vừa xem thi thể xong thì liền gọi điện cho Long Vũ. Theo như pháp ý nói thì với thủ đoạn của con người hiện nay thì không thể hút hết máu trong cơ thể của con người.
Nói cách khác, pháp y hoài nghi hung thủ của vụ án này không phải là nhân loại.
Đương nhiên, những lời này chỉ là hắn cùng Hàn Duyệt nói với nhau, khi viết báo cáo sẽ không viết như vậy.
Hàn Duyệt cũng rất nghi ngờ, bởi vì nàng đã trải qua sự kiện nữ quỷ.
Long Vũ biết được việc này thì vô cùng đau đầu. Quả là sợ cái gì sẽ gặp cái đó.
- Long Vũ, không phải cậu nói là nữ quỷ ở hồ Linh Trạch đã hồn phi phách tán rồi à, bây giờ lại có hai vụ án, cậu giải thích thế nào?
Hàn Duyệt lớn tiếng hỏi.
Long Vũ tức giận nói:
- Đâu phải tôi làm…
- Tôi biết cậu không làm, nhưng cậu là thiên sư, cậu phải có phán đoán đi chứ.
Hàn Duyệt biết vụ án này không thể thiếu Long Vũ hỗ trợ cho nên lời nói cũng có chút khách khí.
- Nhất định là do quỷ vật làm, tình huống cụ thể thì để tôi điều tra đã…
Long Vũ nói đến đây thì cười hắc hắc:
- Từ trước đến nay, bổn thiên sư bắt quỷ là phải thu tiền, muốn tôi nhúng tay vào cũng được, nhưng phải có người ủy thác.
- Tôi biết là cậu sẽ nói vậy…
Hàn Duyệt rút chi phiếu từ trong ví ra:
- Trong này có một vạn, không có mật mã, nếu thành công sẽ có hậu tạ.
- Một vạn…
Long Vũ đưa tay ra nhận chi phiếu, cất vào túi rồi tò mò hỏi:
- Là cá nhân cô bỏ hay là cục cảnh sát thành phố bỏ tiền.