Thật là nguy hiểm, nếu còn tiếp tục chút nữa, hắn có lẽ kiên trì không nổi nữa.
- Lão gia gia, con không lừa người a. Tu vi của con là tam đỉnh...
Long Vũ cười nói:
- Còn thủ tục gì nữa không ạ?
- Uhm!
Lão giả gật gật đầu, lấy một lá bùa linh lực từ trong tủ, viết lên đó tin tức cá nhân của Long Vũ, sau đó dùng Cửu Đỉnh Thạch đóng dấu ở mặt trước.
- Cầm đi.... Đây là giấy chứng nhận chức nghiệp của cậu... Chờ khi đạo lực cảnh giới của cậu tăng lên thì có thể tiếp tục kiểm tra...
Lão giả đem giấy chứng nhận chuyển qua, sau đó lấy một bộ trang phục chức nghiệp thiên sư tam đỉnh ra đưa cho Long Vũ:
- Đây là chức nghiệp trang phục của cậu.. Chúc mừng cậu, từ giờ trở đi, cậu đã trở thành một gã tam đỉnh thiên sư... còn nữa, vốn nghiệp đoàn còn phụ trách cung cấp Dong Binh nghiệp vụ... nhận các loại uỷ thác, tỷ như bắt yêu, Liệp Ma, mạo hiểm...
- Xin lỗi, con chẳng hứng thú với mấy cái đó.
Long Vũ tiến đến liên hợp nghiệp đoàn chức nghiệp chỉ muốn kiếm cái thân phận chính thống, về phần dong binh nghiệp vụ, hắn không có hứng thú
Hơn nữa, hiện tại hắn cũng không có nhiều thời gian lưu lại huyền cảnh.
Nhất là lần này tiến vào huyền cảnh, đã tiếp cận với cực hạn của hắn, nếu không có chuyện gì xảy ra, hắn định trở về thế giới thực sau hai ngày nữa.
Đi ra liên hợp nghiệp đoàn chức nghiệp, mấy tên thủ vệ lục đỉnh kiếm tiên đều ôm lấy hắn, mỉm cười cổ vũ. Long Vũ tâm tình cũng rất tốt.
Tiếng gió vù vù, tay áo Long Vũ phiêu động, tuy rằng chính thức thành tam đỉnh thiên sư. Nhưng hắn lại không có thời gian tiếp tục lưu lại huyền cảnh khoe khoang.
Hắn phải mau chóng trở lại thế giới hiện thực. Thời gian càng dài, hắn càng không thể thừa nhận áp lực Cửu Đỉnh mang đến.
Chức nghiệp trang phục mặc lên người phi thường thoải mái. Rất mềm mại. Nhưng tựa hồ có chút không thích hợp lắm. Nhất là tay áo, có chút dài. Cảm giác như là hát hí khúc. Bất quá Long Vũ cũng không thèm để ý mấy chuyện vặt vãnh. Từ ngày hôm qua cho tới hôm nay. Hắn đã phát hiện diệu dụng của bộ trang phục này.
Thiên sư trang phục từ trên ý nghĩa mà nói. Cũng không phải y phục đơn thuần để che thân thể. Mà là một loại chiến y, chẳng qua, nó do một loại tài liệu đặc thù làm thành. Cùng với vải dệt bình thường không khác mấy.
Ngày hôm qua. Long Vũ cùng lão nha thử chiến đấu kịch liệt. Độ phòng ngự của bộ đồ này cực kỳ tốt. Cho dù là răng nanh lão thử cũng vô pháp đột phá.
Đương nhiên, nếu là gặp phải ma thú cường đại như Đại Phong thì bộ đồ này cũng chẳng có ý nghĩa mấy.
- Tiểu đệ đệ!
Đúng lúc này, phía sau Long Vũ đột nhiên truyền đến thanh âm quen thuộc. Hắn theo bản năng dừng bước, quay đầu nhìn lại.
Ngay tại gốc đại thụ không xa ở phía sau, một nữ tử áo trắng như tuyết, vẻ mặt đầy ý cười nhìn hắn, nháy mắt với hắn, rất là đáng yêu.
- Kim Phượng ——!
Long Vũ suy nghĩ một chút mới nhận ra cô gái kia.
- Gọi chị Phượng!
Nữ tử thấy Long Vũ nhận ra mình, tựa hồ rất vui vẻ, thân mình nhẹ nhàng bay xuống trước người Long Vũ
- Ách… chị Phượng!
Nhìn tại nơi làm cho thiên sư pháp kiếm ở trên, Long Vũ cũng không có quá phận tính toán tỷ đệ danh phận.
- Không tồi, cậu có thể thông qua kiểm tra tam đỉnh chức nghiệp cơ đấy.
Kim Phượng đã sớm chú ý tới bộ trang phục thiên sư trên người Long Vũ, trong lòng không khỏi nghi ngờ. Lúc trước nhắc nhở hắn đi kiểm tra cũng chỉ là nói cho vui, nàng cũng không chắc chắn rằng Long Vũ có thể thông qua kiểm tra. Nhưng bây giờ, hắn thật sự hoàn thành kiểm tra chức nghiệp.
Một câu, trên người của nam hài này tràn ngập sự thần bí.
- Chị Phượng, không phải là chị cố ý chờ em ở đây chứ!
Trong đôi mắt của Long Vũ hiện lên một tia giảo hoạt.
- Cậu lặn đi!
Kim Phượng nhếch miệng, hừ nói:
- Cậu cho là cậu là ai a, tại sao tôi phải chờ cậu ở chỗ này, chị định về nhà nhưng lại cảm ứng được khí tức
của cậu, mới gọi cậu thôi.
- Về nhà?
Long Vũ tò mò hỏi:
- Chị Phượng, nhà chị ở đâu?"
Kim Phượng nghe vậy, trên mặt hiện lên một tia cảnh giác, nhìn hắn một lát, nói:
- Không nói cho cậu, cũng không cho phép hỏi thăm. Còn có, lúc cậu nhìn người khác đừng dùng ánh mắt say đắm như thế được không?
Lời này vừa nói ra, dù là mặt dạn mày dày như Long Vũ cũng phải đỏ mặt, vội vàng nói sang chuyện khác, hỏi:
- Chị Phượng, chị phải về nhà, em cũng vậy phải về nhà, vậy thì chúng ta chia tay ở đây, lần sau gặp lại.
Giai nhân tuy đẹp, nhưng Long Vũ cũng muốn về nhà.
- Cậu có thể qua lại giữa huyền cảnh và thế giới bên ngoài?
Vấn đề này Kim Phượng đã muốn hỏi hắn, lần trước nàng đã nhìn ra Long Vũ không phải dân bản xứ ở huyền cảnh. Chỉ là do ở vấn đề thời gian nên chưa kịp hỏi. Hôm nay gặp được hắn, nàng muốn hỏi cho rõ ràng.
Long Vũ trên mặt cũng xuất hiện một tia cảnh giác, hắn cười hắc hắc, nói:
- Chị Phượng à, việc này em không thể nói cho chị biết, cũng không cho hỏi thăm.
Kim Phượng nghe vậy thì nụ cười mê người, tựa như tiên hoa nộ phóng, cười quyến rũ:
- Tiểu đệ, cậu không thành thật tí nào, giữa hai chị em còn có gì không thể nói?
Cũng không biết thế nào, Long Vũ thấy thần tình của nàng liền ngẩn ngơ, trong lòng nóng lên, lập tức muốn nói hết tất cả mọi chuyện cho nàng.
- Chủ nhân, tỉnh lại!
Đúng lúc này, La Lâm gào to một tiếng, trực tiếp nhập vào trong đầu Long Vũ, một cỗ tinh thần lực tinh thuần bảo vệ tinh thần của hắn.
Long Vũ sau đó mới tỉnh lại, chuyện trước đó hắn cũng đã rõ ràng. Kim Phượng sử dụng mị thuật với hắn, may mà có La Lâm bảo vệ tinh thần của mình, nếu không thì quỷ kế của nàng đã thành công rồi.
- Tiểu đệ, nói a, nói cho chị đi nào
Kim Phượng lại hỏi một cách rất kiều mị.
Long Vũ cũng cười một tiếng:
- Chị Phượng à, đây là bí mật không thể nói.
Kim Phượng nhíu mày, có chút kinh ngạc, sau đó lại lộ ra biểu tình như đang suy nghĩ:
- Quên đi, cậu không muốn nói thì thôi, chị cũng không ép.
Kim Phượng thấy biểu hiện của Long Vũ thì kinh ngạc, nàng thật không ngờ, cảnh giới của hắn thấp như vậy lại có thể chống lại mị thuật của mình. Quả khiến người khác phải giật mình.
Sau đó, nàng nói tiếp:
- Tiểu đệ, vậy chúng ta trao đổi bí mật đi, cậu nói cho ta biết vì sao cậu lại có thể đi lại giữa huyền cảnh và thế giới thật, chị sẽ nói nhà chị ở đâu cho cậu!
- Nếu vậy thì em lỗ à, em có biết nhà chị ở đâu hay không cũng không quan trọng!
Long Vũ trong đôi mắt hiện lên một đạo giảo hoạt.
- Nhà của chị ở đâu quả là không quan trọng bằng bí mật của đệ, tiểu đệ à, người trong huyền cảnh thì hơn phân nửa đều muốn biết nhà của chị ở đâu đấy!
Nói tới đây, Kim Phượng giả bộ suy tư:
- Mẹ nói, không được nói địa chỉ nhà của mình, nhất là người xấu... Đúng rồi, cậu là người xấu hay người tốt? Quên đi, không cần hỏi chị cũng biết cậu là người xấu, nếu không tại sao lại có nhiều bí mật như vậy?
Nói xong, Kim Phượng liền hé miệng cười trộm.