Dịch: Độc Lữ Hành
Nhóm dịch: Phàm Nhân Tông
Thẩm Thuyên đã đỡ bệnh một chút, ngồi chung xa giá với Thẩm Hoa Nguyên, nhìn gia chủ giãn lông mày ra, trong lòng cũng cao hứng.
Y cũng là người lòng dạ rộng rãi, sau đó biết là Thẩm Lạc cứu được bọn y, nên tự mình đi tìm Thẩm Lạc một chuyến, nói lời cảm tạ và xin lỗi, hành lễ với Thẩm Lạc.
"Gia chủ, vị Thẩm tiền bối kia thật giúp Thẩm Ngọc giải khai nghi vấn, buông lỏng bình cảnh sao?" Thẩm Thuyên nhịn không được mở miệng hỏi.
"Ngọc nhi nói như vậy, chắc là không sai." Thẩm Hoa Nguyên gật đầu đáp.
Thẩm Thuyên nghe vậy, ánh mắt sáng lên, thần thái sáng láng nói: "Chờ ta lành, cũng đi thỉnh giáo Thẩm tiền bối, vây ở Luyện Khí hậu kỳ đã nhiều năm như vậy, nếu có thể tiến thêm một bước, cũng thêm một phần lực cho nhà chúng ta."
"Trong tộc người có ý tưởng này cũng không ít, chỉ tiếc Thẩm tiền bối cũng đang bận rộn tu luyện khôi phục thực lực, trước đó chúng ta đừng quấy rầy hắn." Thẩm Hoa Nguyên dặn dò.
Gã vừa dứt lời, bên ngoài bỗng truyền đến một tiếng ngựa hí tê minh, tiếp theo xe ngựa liền ngừng lại.
Thần sắc Thẩm Hoa Nguyên căng thẳng, vội vàng giở màn kiệu lên, đi ra ngoài.
Gã mới vừa nhảy xuống xe ngựa, liền thấy phía trước cách hơn mười trượng, đứng đấy một tên thân hình khôi ngô cao lớn, tay nắm một thanh Quỷ Đầu Đại Chuỳ chống trên mặt đất, khí thế nhìn có chút uy vũ.
Thân y cao gần trượng, cao lớn vạm vỡ, trên người cởi trần lộ ra làn da màu xanh tím, hai bên trước ngực đều có hai đạo vân văn tím đậm, bên hông cột một đai lưng man sư có chút cũ nát, giáp phiến phía trên đã có vết rỉ sét.
Trọng yếu nhất chính là, trên cổ y là một cái đầu không phải Nhân tộc, mà là một đầu tê giác sinh ra độc giác, rõ ràng là một đầu Tê ngưu tinh.
"Đường này là ta mở, cây này là ta trồng, muốn đi qua đây, lưu lại tiền mãi lộ!" Tê ngưu tinh kia vừa nhìn thấy đội xe Thẩm gia ngừng lại, lập tức hô to.
Tiếng nói y thô kệch, ngược lại có chút giống với kẻ cướp dọc đường. Bất quá đám người đi là đường xá của Đại Đường, mà phương viên hơn mười dặm đều là hoang dã, căn bản không nhìn thấy một gốc cây, ngược lại không liên quan tới lời nói của Tê ngưu tinh.
"Ngươi là yêu quái à, dám ngăn cản đường chúng ta?" Thẩm Hoa Nguyên quát lớn một tiếng chói tai.
"Ta chính là Tê Ngưu tướng quân đây. Thế nào, nghe qua uy danh hiển hách của bản tướng quân chưa? Còn không mau lưu lại thức ăn và tiền hàng." Tê ngưu tinh kia vung Quỷ Đầu Đại Chuỳ lên vai, có chút tự đắc nói.
"Chưa từng nghe qua." Thẩm Hoa Nguyên trầm mặc suy nghĩ một lát, lắc đầu.
"Ngươi, ngươi... Ngươi cô lậu quả văn, không biết tốt xấu." Tê ngưu tinh tự xưng "Tướng quân" thấy thế, lập tức giận dữ nói.
Thẩm Hoa Nguyên nghe lời y, trước sau không đáp, dùng từ không thích đáng, trong lòng cũng sinh ra mấy phần nghi hoặc, không rõ rốt cuộc gia hỏa này muốn làm gì.
Dù sao, lúc trước gặp phải yêu vật, trên cơ bản không nói một lời đã chém giết, giống như tên này cản đường ăn cướp, nhìn xem lại cảm thấy có chút... Lễ phép.
Cách phía sau không xa, Thẩm Lạc đang đứng trên đỉnh lều một cỗ xe ngựa, xa xa nhìn qua bên này.
Hắn nhìn Tê Ngưu tướng quân kia, khóe miệng có chút buồn cười, thân hình nhảy lên đáp xuống, đi tới phụ cận xe ngựa.
"Tiền bối." Thẩm Hoa Nguyên thấy Thẩm Lạc tới, vội vàng thi lễ.
"Để ta đối phó." Thẩm Lạc khoát tay áo, vừa cười vừa nói.
Nói xong, hắn đi về phía trước mấy bước, đi tới trước người Tê Ngưu, cách xa mấy trượng liền ngừng lại.
Tê Ngưu tướng quân thấy thế, thần sắc thoáng xiết chặt, một cánh tay cầm chùy chỉ phía trước, mở miệng quát: "Ngươi là người chủ sự?"
"Xem như thế đi." Thẩm Lạc gật gật đầu, nói ra.
"Vậy chớ nói nhảm, mau giao hết tiền và thức ăn ra đây, nếu không đừng trách trọng chuỳ bản tướng quân vô tình." Tê Ngưu tướng quân liếc ngang, hung ác nói.
"Ngươi nói vậy, ta cũng muốn thử một chút Quỷ Đầu Chuỳ của ngươi. Tới tới tới, nện ta một chùy thử coi." Thẩm Lạc vừa cười vừa nói.
Tê Ngưu tướng quân nghe vậy sững sờ, hai mắt trợn tròn, có chút khó tin nhìn về phía Thẩm Lạc.
Y tự nghĩ thành tinh thành quái cũng gần trăm năm, bởi vì đã từng thấy một tên tướng lĩnh Nhân tộc khí phái tác chiến, trong lòng cũng muốn như vậy, nên lấy một cái biệt hiệu như thế, chiếm cứ ở đây nhiều năm, cũng chưa từng gặp qua người như kẻ trước mắt.
"Ngươi chẳng lẽ bị điên, một chuỳ bản tướng quân đập xuống lực tựa thiên quân, đảm bảo ngươi biến thành một bãi thịt nát." Tê Ngưu tướng quân chỉ Thẩm Lạc, đe doạ.
"Bớt nhiều lời, mau tới nện đi." Thẩm Lạc cố ý khích giận nó, nhưng trong lòng cảm thấy kinh ngạc. Các yêu vật hắn
gặp qua, trừ những con chính mình thông linh, cơ hồ không có một con nào lương thiện, con Tê ngưu tinh trước mắt này ngược lại ngoài dự liệu của hắn.
Tê Ngưu tướng quân thấy thế, trong lòng cũng sinh ra mấy phần tức giận, tay cầm Quỷ Đầu Chùy giơ cao, lao đến phía Thẩm Lạc.
Thân hình khổng lồ, mỗi một lần giậm chân đều dẫn tới đại địa chấn động.
"Ầm ầm ầm "
Tê Ngưu tướng quân ba bước vọt tới trước Thẩm Lạc, đại chùy vung lên, đập xuống Thẩm Lạc.
"Vù", một tiếng gió mang theo một cỗ uy áp cường đại rơi xuống.
Trong lòng Thẩm Lạc hơi động, con Tê ngưu tinh này ngược lại coi thật nghiêm túc, một chùy này lực lượng hoàn toàn không nhẹ, chỉ là không đập xuống đầu lâu mình, ngược lại để cho hắn ngoài ý muốn.
Đang cân nhắc, thân hình hắn lù lù bất động, công pháp Hoàng Đình Kinh yên lặng vận hành thể nội, hai tay giơ cao khỏi đầu giao nhau, hai tay sáng lên một tầng kim mang.
Kết quả sau một khắc, Thẩm Lạc cảm thấy hai tay có chút mát lạnh, một trận cương phong thổi qua. Đại chuỳ trong tay Tê Ngưu tướng quân cách hai tay Thẩm Lạc không đến tấc, liền ngạnh sinh sinh ngừng lại.
"Ta nói ngươi tên Nhân tộc này, ta thật sẽ đập đấy, bây giờ ngươi hối hận vẫn còn kịp!" Tê Ngưu tướng quân giơ cao Quỷ Đầu Chùy, trừng mắt nói với Thẩm Lạc.
"Có gan cứ nện!" Trong lòng Thẩm Lạc có chút dở khóc dở cười, quát to một tiếng.
"Vậy đừng trách ta..." Tê Ngưu tướng quân nghe vậy, lúc này mới nhấc Quỷ Đầu Chùy lên, lần nữa hung hăng đập xuống.
Thẩm Lạc thấy vậy, hai tay hơi trầm xuống dưới, tiếp theo bỗng nhiên đẩy lên.
"Ầm" một tiếng vang trầm!
Tê Ngưu tướng quân còn chưa nói xong, liền cảm giác Quỷ Đầu Chuỳ trong tay tựa như nện lên một vách núi đá cứng rắn, trực tiếp phản chấn trở về, làm thân hình của nó cũng ngã về phía sau theo.
"Bịch bịch bịch..."
Tê Ngưu tướng quân lùi liền mấy bước, chân sau bỗng nhiên giẫm mặt đất một cái, mới miễn cưỡng ổn định thân hình.
Hai mắt y mở tròn xoe, không che giấu được vẻ kinh ngạc đầy mắt.
"Có phục không?" Thẩm Lạc vừa cười vừa nói.
"Ta... Không phục!" Tê Ngưu tướng quân quát.
"Vậy lại đến!" Thẩm Lạc nói.
Tê Ngưu tướng quân hét lớn một tiếng, mang theo Quỷ Đầu Chùy vọt tới tiếp.
Lần này, gia hỏa thật sự quyết tâm, trên thân sáng lên một tầng thanh quang, Quỷ Đầu Đại Chùy bộc phát ra một trận hắc mang, đập xuống đầu Thẩm Lạc.
Đỉnh đầu Thẩm Lạc có tiếng gió đại tác, trong hư không truyền đến một trận chấn động rõ ràng, tựa như không khí bị cự chùy này ép tới khuấy động không thôi.
Ánh mắt của hắn nháy một cái, có mấy phần suy đoán với thực lực con Tê ngưu tinh này, biết nó nhiều nhất cũng chỉ là Tích Cốc sơ kỳ, ngược lại không uy hiếp gì với mình.
Thẩm Lạc thầm vận công pháp Hoàng Đình Kinh, pháp lực trong năm đạo pháp mạch đồng thời chảy xuôi, trên hữu quyền nắm chặt ngưng tụ quang mang, toàn bộ bàn tay phồng lớn lên một vòng.
Chỉ nghe trong miệng hắn quát khẽ một tiếng, nắm tay tay phải từ hông tụ lực, xéo xuống một quyền đập tới trước, va chạm với Quỷ Đầu Đại Chuỳ của Tê Ngưu tướng quân đang đánh đến.
"Ầm" một tiếng vang thật lớn truyền đến.
Một cỗ khí kình cường đại từ chỗ hai người va chạm cuốn ra, đại địa bóc lên khói bụi cuồn cuộn, làm mấy người Thẩm gia vây xem xung quanh cũng nhao nhao lui lại.
Truyện convert hay :
Trọng Sinh Chi Đô Thị Cuồng Tiên