Dạo Bước Phồn Hoa

Thiên mệnh khó cãi


trước sau

“Bà ta đã bị ác quỷ nhập thân rồi,” Giọng nói của Tôn chân nhân vang lên, “Đây là kiếp số của ta, kiếp số của ta... ta không nên tìm bà ta ra ngoài...”

Lời của Tôn chân nhân còn chưa dứt, cả người giống như một chiếc lá rụng, bị Bùi Khởi Đường kéo ra, ngã mạnh xuống đất.

Thiên mệnh không thể cãi.

Tôn chân nhân bỗng nghĩ tới mấy chữ này.

Ông ta muốn làm Dương Tiến thứ hai, chọn trúng Ninh Vương, ông ta thề từ nay về sau hết sức phụ tá, một lòng tận hiến. Ông ta và Ninh Vương sẽ giống như Thái tổ và Dương Tiến năm đó.

Tu đạo chính là kiếp này, mà không phải là kiếp sau. Ông ta không thể vũ hóa đăng tiên thì phải lưu danh sử sách. Chỉ tiếc, Ninh Vương vốn cái gì cũng đã có, nhưng còn thiếu một bước này.

Thiếu một bước này, chính là thiên mệnh, ông ta đã biết kết cục của mình, không cần vùng vẫy thêm nữa, nếu không chết sẽ càng thêm khó coi.

Tôn chân nhân đau tê tâm liệt phế, một cỗ tanh ngọt dâng lên yết hầu, ông ta không ngừng nuốt xuống, nhưng cuối cùng vẫn để cho máu tươi phun tung toé ra.

Ông ta quay đầu nhìn về phía bên ngoài đại điện.

Trời quang vạn dặm, không có tiếng sấm không thấy tia chớp, cuối cùng không nhìn thấy dấu hiệu lịch kiếp trên cổ thư.

Bất luận là ai chết, đều không có gì khác nhau.

Tôn chân nhân trợn to hai mắt, phun ra một hơi thở cuối cùng.

Hoàng đế co lại sau lưng nội thị và Bùi Khởi Đường, thò đầu ra nhìn Tôn chân nhân trên mặt đất: “Hắn thế nào rồi?”

Nội thị run rẩy tiến lên kiểm tra, Bùi Khởi Đường đã đi qua trước một bước, cẩn thận dò xét hơi thở và mạch đập của Tôn chân nhân.

“Chết rồi,” Bùi Khởi Đường bóp miệng Tôn chân nhân ra, “Là độc giấu ở trong miệng.” Chỉ có thuốc độc mới có thể nhanh chóng kết thúc tính mạng một người như vậy.

Hứa thị trợn to hai mắt, thở dốc, cả người dường như không khống chế được mà co giật. Tôn chân nhân đã định cùng chết ở chỗ này với bà ta, bởi vì bà ta sống tiếp đã không còn giá trị gì cả, chỉ có người chết mới có thể giữ được bí mật.

Những thứ này đều là Từ Sĩ Nguyên an bài, chỉ cần bà ta có chút sai lầm, Từ Sĩ Nguyên sẽ không chút do dự giết bà ta.

Trái tim Hứa thị giống như bị một lưỡi đao sắc bén cắt thành từng mảnh máu thịt, sau đó xé nát ra trong lồng ngực bà ta.

Bà ta một lòng một dạ với Từ Sĩ Nguyên, kết quả là lại đổi lấy sự lợi dụng. Tại sao ông trời lại đối với bà ta như vậy, bà ta dùng hết toàn lực để tranh giành, đổi lấy là kết quả như vậy sao?

Một lần lại đau hơn một lần, một lần lại thảm hơn một lần.

Hoá ra những thứ thâm tình kia đều là giả.

Trái tim Hứa thị như tro tàn.

Bà ta bại rồi, sau khi trùng sinh lại bại ở trong tay nữ nhân này.

Nếu đã như vậy, tại sao ông trời còn muốn để cho bà ta sống lại một lần.

Hứa thị há miệng, trong cổ họng phát ra tiếng “ư ư”, môi bà ta mấp máy, ánh mắt lướt qua đám người Hoàng đế.

Hoàng đế phân phó Thường An Khang: “Đi nghe xem bà ta đang nói gì?”

Thường An Khang lập tức nằm sấp xuống muốn cẩn thận nghe cho rõ, không biết vì sao cổ họng Hứa thị như bị thương, chỉ có thanh âm cực nhỏ: “Các ngươi đều phải chết.” Đều phải chết, không kẻ nào có thể chạy thoát được.

Thường An Khang bị doạ, đứng lên nhìn ánh mắt thù hận của Hứa thị.

“Bà ta nói gì thế?” Hoàng đế lập tức hỏi.

Thường An Khang không dám nói ra, quỳ xuống đất: “Toàn là những lời đại nghịch bất đạo, nô tài không dám bẩm báo.”

Hoàng đế nghiến răng nghiến lợi, gân xanh trên trán nổi lên: “Lôi xuống thẩm vấn, thẩm vấn đến khi nào bà ta khai nhận thì thôi, bắt hết những kẻ có liên quan với bà ta lại, nghiêm ngặt thẩm vấn.”

Lang Hoa nhìn Hứa thị mặt như tro tàn, kiếp trước Hứa thị nấp trong bóng tối sắp đặt tất cả, bây giờ bà ta bại lộ trước mặt người khác, sẽ không có ai tin lời bà ta nữa.

“Hoàng thượng,” Lang Hoa tiến lên hành lễ, “Lúc Cố gia bỏ Hứa thị, đã trả lại tất cả những người và đồ vật có liên quan đến Hứa thị. Cố gia không còn quan hệ gì với Hứa thị nữa. Hành vi hôm nay của Hứa thị, Cố gia không biết gì hết, xin Hoàng thượng minh giám.”

Hoàng đế đã khôi phục sự uy nghiêm ngày thường, lạnh nhạt nhìn về phía Lưu Cảnh Thần.

Lưu Cảnh Thần luôn là một tướng gia hoà khí, đã thành tinh rồi, biết lúc nào nên nói cái gì, cũng hiểu rõ tính khí Hoàng thượng nhất, lập tức khom người nói:
“Hứa thị đã bị bỏ, chuyện hôm nay làm đương nhiên không liên quan đến nhà chồng trước đây.”

Hoàng đế gật gật đầu: “Kêu Hoàng Thành Ti cùng phá án, Cố Thế Hoành cũng không cần tránh hiềm nghi.”

Trong lòng Lưu Cảnh Thần đã nắm chắc, Tôn chân nhân đã chết rồi, người biết được mọi thứ chỉ có Hứa thị. Vẻ mặt Hoàng đế nghi hoặc là nhất định muốn tra ra kết quả, nghĩ tới đây, ông ta ngẩng đầu lên nói: “Bùi đại nhân có biết là kẻ nào xúi giục hai người này đến hãm hại ngài không?”

Bùi Khởi Đường nhìn Lưu Cảnh Thần, “Vi thần tra án gian lận khoa cử, tra được điền sản trong nhà Minh Tòng Tín, mới biết những thứ kia không phải là ruộng tốt gì cả, mà là ngụy trang ruộng đất, đào mỏ sắt lậu.”

Lưu Cảnh Thần kinh ngạc, lông tơ trên người dựng đứng lên.

Bản triều kiểm soát đồ sắt, lại có người đào lậu mỏ sắt. Sắt dùng để làm gì? Tạo vũ khí làm khôi giáp, lẽ nào thật sự có người đang âm mưu mưu phản.

Sẽ là kẻ nào?

Thái tử đang làm con tin ở Kim quốc xa xôi, Triệu thị tuyệt đối không còn năng lực trở mình nữa, người trong tông thất hoàng thân có thể làm ra chuyện như vậy không có mấy ai.

Ai có thể nhúng tay vào khoa cử tuyển sĩ, còn có thể khiến cho Tôn chân nhân cam tâm tình nguyện đi theo? Những đạo sĩ này nếu như không có nửa điểm nắm chắc tuyệt đối sẽ không làm chuyện hung hiểm như vậy.

Đáp án đã rất rõ ràng.

Lưu Cảnh Thần nhìn Hoàng đế: “Hoàng thượng, chuyện mỏ sắt không thể coi thường.”

Trên mặt Hoàng đế lộ ra mấy phần hung ác: “Trẫm nhớ Từ gia có một thứ nữ chết ở trong cung.”

Lưu Cảnh Thần nói: “Chính là muội muội Từ Như Tịnh của Từ Sĩ Nguyên.” Ai cũng biết Ninh Vương thích thứ nữ của Từ gia, thứ nữ của Từ gia chết thảm, bệnh điên của Ninh Vương mới càng ngày càng nặng.

Trong đại điện chốc lát yên tĩnh lại.

“Trẫm đúng là coi thường hắn rồi.” Hoàng đế bỗng nhiên cười lạnh một tiếng, “Phủ Ninh Vương muốn liên minh với Đông Bình, Ninh Vương bị Triệu thị hạ độc, Trẫm cũng không nghi ngờ hắn, Trẫm chỉ coi hắn là kẻ ngốc.”

Nếu như Ninh Vương không ngốc, vậy thì những năm này hắn bị Ninh Vương chơi đùa cho xoay mòng mòng. Hoàng đế chỉ cảm thấy ngực nóng lên, tức giận lập tức xông lên đầu: “Bao vây Phủ Ninh Vương lại, không cho phép bất kỳ kẻ nào ra vào, từ trưởng sứ Vương phủ đến nha hoàn hạ nhân, tất cả đều dẫn đến Hoàng Thành Ti thẩm vấn.”

“Mỗi lần thẩm vấn, đều phải dẫn Ninh Vương theo,” Hoàng đế ngước mắt lên, “Trẫm muốn xem xem rốt cuộc hắn ngốc thế nào.”

Nói tới đây, trong ánh mắt Hoàng đế loé lên tia hưng phấn. Hắn phải trả thù, phải từ từ hành hạ những người này, đến khi trong lòng hắn thoải mái mới thôi.

Lưu Cảnh Thần đáp một tiếng lui xuống an bài.

Hoàng đế lần nữa nhìn về phía Lang Hoa: “Ngươi thật sự là tiên tri?”

“Xin Hoàng thượng thứ tội,” Lang Hoa quỳ xuống, “Thần nữ chỉ là vì vạch trần lời nói dối của Hứa thị, mới nói ra lời tiên tri. Thật ra thần nữ chỉ là người bình thường, không phải là phật tử cũng không phải tiên tri gì cả.”

Hoàng đế cẩn thận nhìn Lang Hoa: “Vậy vì sao ngươi lại biết những chuyện kia.”

“Là bởi vì thầy pháp, thần nữ luôn suy nghĩ, tại sao triều đình dùng hết tâm sức nhưng vẫn khó mà trừ tận gốc những thầy pháp kia,” Lang Hoa ngẩng đầu lên, “Thần nữ phát thuốc ở cửa bắc, có rất nhiều người tình nguyện uống nước bùa của thầy pháp, bị thầy pháp dùng dây thừng trói, cũng không muốn uống thuốc chữa bệnh, thần nữ cẩn thận tra hỏi mới biết, những thầy pháp kia...”

Truyện convert hay : Cự Phú Con Rể

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện