Cơn bão ở Hải Thành kéo dài ba ngày, ngày đầu tiên gió rất lớn, ngày hôm sau thì mưa sa gió giật, bọn người đội trưởng Dương chỉ còn biết ngồi xổm trong cục cảnh sát làm này nọ.
Trừ bỏ vài người được phái đến đất Thục, quê quán của Miêu Kim Hoa để điều tra, những người khác đều nhàn rỗi đến mức vừa ngủ gà ngủ gật vừa nghe lãnh đạo nói chuyện.
Đến ngày thứ ba trời cũng sáng sủa hơn một chút, già Lý sốt ruột, nhất định phải che dù ra đường mua đồ dùng để bái tế Tổ sư gia, từ đầu Hạ Tuy đã liệt kê ra một danh sách, nếu không phải hai ngày nay không thể ra cửa, sợ là đã sớm chuẩn bị xong.
Hạ Tuy lo lắng, bảo Chu Khải đi theo, còn bản thân thì mang theo Lý Hải Sinh đến tiệm bán vàng mã, đầu tiên là mua cho cậu ấy một bộ dụng cụ vẽ bùa, ngày mai sau khi chính thức nhập môn lần đầu bái tế Tổ sư gia nhân tiện nhờ Tổ sư gia khai quang.
Đương nhiên, không phải là khai quang bộ dụng cụ vẽ bùa, mà là đôi tay của người sẽ sử dụng bộ dụng cụ ấy.
Như thế, sau này Lý Hải Sinh cũng có thể mỗi ngày vừa tu luyện sáng chiều vừa tập luyện vẽ các loại bùa chú, chờ lúc cần dùng là có thể thuận tay vẽ ra được, quỷ thần các nơi cũng không trách.
Hạ Tuy không có thói quen mang di động ra ngoài, cho nên bình thường đều để di động trong nhà, chỉ có lúc Chu Khải muốn lên mạng thì mới cầm tới.
Bây giờ ở văn phòng cũng có wifi rồi, Chu Khải có thể tùy thời lên mạng mà không xót tiền 4G.
Chờ đến buổi trưa sau khi Hạ Tuy trở về Chu Khải thuận tay nhìn thoáng qua mới phát hiện điện thoại của Hạ Tuy có tin nhắn chưa đọc và cuộc gọi nhỡ.
Chu Khải là một thanh niên nghiện mạng điển hình, nghe thấy chuông báo, nhìn thấy tin mới màu đỏ là phải lập tức tới nhìn xem, lúc trước vì để cho bản thân mình dễ chịu đôi chút, đã tắt chức năng thông báo trong điện thoại của Hạ Tuy.
Như thế, sẽ không có chuông báo cũng không có hiển thị đốm đỏ của tin mới, bấm vào nhìn thấy cuộc gọi nhỡ là khoảng hơn chín giờ sáng gọi tới, mà lúc này bọn họ cũng đã ăn cơm trưa, Chu Khải chuẩn bị bắt đầu gõ chữ.
"Lão đại, điện thoại của anh, có tin nhắn trên Wechat!"
Chu Khải thở dài, quay đầu lại nhìn điện thoại di động của mình, em gái nó, tại sao cả ngày không thể tích cực vang lên vài tiếng như vậy chứ!
Thở dài, Chu Khải bắt đầu thủ tục trước khi gõ chữ, đọc comment bên dưới tiểu thuyết nè, dạo diễn đàn của các tác giả nè, dạo vòng bạn bè nè, rồi lướt Weibo nè, đột nhiên nhớ video quay Lão đại múa kiếm lần trước còn chưa có đăng lên, Chu Khải thuận tay tải xuống một phần mềm chỉnh sửa video.
Bên ngoài trời vẫn còn mưa lất phất, thỉnh thoảng lại có cơn gió ập tới, mọi người đều ở trong phòng làm việc, già Lý cả ngày bận rộn không ngơi tay, lúc này vừa dọn dẹp nhà bếp xong lại bắt đầu chạy lên chạy xuống lau bàn lau ghế, vừa bắt đầu lau bàn trong phòng làm việc.
Lý Hải Sinh ngồi ở bàn làm việc của Hạ Tuy làm bài tập, tranh thủ nhanh chóng hoàn thành nhiệm vụ học tập hằng ngày, xong việc là có thể theo sư phụ học trước một vài thứ, cho dù chỉ nghe sư phụ kể những truyền thuyết ngày xưa thôi cũng rất tuyệt.
Hạ Dạ đang khoanh tay ngồi xếp bằng trên đầu Lý Hải Sinh, cúi đầu vừa nghiêm túc vừa tò mò nhìn những thứ Lý Hải Sinh viết.
Từ sau lần trước Hạ Tuy để Hạ Dạ ngồi trên đầu của mình để ngăn chặn khí tức trong thần phủ, Hạ Dạ trở nên rất thích việc ngồi trên đầu người khác.
Đương nhiên, Hạ Dạ cũng rất cao ngạo, không phải đầu ai cũng tùy tiện ngồi đâu, người được chọn nhất định là tên mập chết tiệt kia.
Tuy rằng sau khi cắt tóc ngắn bị đâm vào mông một chút, nhưng Hạ Tuy là người cao lớn nhất trong số bọn họ, ngồi trên đầu hắn gần như chạm tới trần nhà, rất có cảm giác người hùng ngồi trên cao nhìn xuống thế gian.
Đáng tiếc Hạ Tuy bình thường sẽ không để ý tới nó, cho nên Hạ Dạ kén chọn tới lui, cuối cùng lựa chọn Lý Hải Sinh tính tình mềm mại, tóc cũng mềm mại, dù sao Lý Hải Sinh hai ngày nữa cũng trở thành đệ tử duy nhất của tên mập chết tiệt, lúc đó lấy chín làm mười, cũng coi như đã chiếm được tiện nghi của tên mập chết tiệt.
Hạ Dạ cho tới bây giờ cũng không chịu mở miệng gọi Hạ Tuy một tiếng cho thân mật, cũng không biết là ngượng ngùng hay gì nữa.
Đương nhiên, nếu thật sự mở miệng gọi Hạ Tuy theo thói quen là "Tên mập chết tiệt", sợ là không bị đánh cũng bị phạt úp mặt vào tường tự hối lỗi.
Hạ Tuy đang cùng Hạ Đông đứng bên cạnh chỉnh lí hồ sơ, đó là toàn bộ hồ sơ bị niêm phong của Hải Thành trong mười năm gần đây, trong đó những vụ án khoa học không giải thích được ước chừng năm thùng lớn.
Thừa dịp bây giờ rảnh rỗi, Hạ Đông và Hạ Tuy đang từ từ chỉnh lí lại một phần.
Nghe Chu Khải nói như vậy, Hạ Tuy thuận miệng hỏi một câu, "Ai tìm tôi?"
Chu Khải cũng biết Hạ Tuy không ngại di động bị người khác nhìn, tiện tay mở ra rồi đọc, "Nhà, trợ lý Trương, anh cả, Ngô Sơn Nguyên, ồ, còn có Tiểu tiên nữ!"
Giống như đã phát hiện ra một chuyện lớn, Chu Khải quyết đoán ném bàn phím đi, bay tới bên cạnh Hạ Tuy vẻ mặt nịnh bợ hỏi, "Lão đại, tiểu tiên nữ là ai vậy? Đúng là Lão đại mà, thâm tàng bất lậu!"
Hạ Đông ở bên cạnh cười như đang xem hài kịch, tay đang lật giở hồ sơ cũng bất chợt dừng lại.
Nhưng đương sự Hạ Tuy ngay cả mí mắt cũng không thèm nâng lên, "Chu Khải, giúp tôi xóa hết những số đó đi, chỉ chừa lại số của bọn người Tề Huy, đội trưởng Dương thôi, WeChat cũng vậy.
"
Chu Khải kinh ngạc, "Tiểu tiên nữ cũng xóa?"
Hạ Tuy ừ một tiếng.
Chu Khải biết Hạ Tuy là người không thích nói đùa, hơn nữa bất kể quyết định việc gì thì trong lòng hắn cũng đã nghiêm túc cân nhắc rồi, không cần người khác khuyên nữa.
Chu Khải ngoan ngoãn giúp Hạ Tuy dọn dẹp điện thoại, đột nhiên nhìn thấy một dãy số, Chu Khải quen tay định bấm xóa rồi mà nhìn kỹ lại thấy giật mình không biết nên làm thế nào, lại hỏi Hạ Tuy, "Lão đại, trong điện thoại của anh có một số ghi là Đại sư, có muốn giữ lại hay không?"
Việc này khiến Hạ Tuy cũng ngạc nhiên, ngẩng đầu nghiêng người nhìn nhìn, trong trí nhớ kiếp này của mình quả thật không hề có ấn tượng với dãy số này.
Hạ Tuy nhìn chằm chằm dãy số kia im lặng hồi lâu, bảo Chu Khải giữ dãy số này lại.
Hạ Tuy cho rằng chuyện này cũng coi như xong rồi, kết quả buổi chiều lại có thêm nhiều cuộc gọi nhỡ, lần này là do Chu Khải vừa gõ xong một chương, sau đó không kiềm lòng được muốn chơi di động nhân tiện nhìn thấy màn hình di động để chế độ im lặng của Hạ Tuy đang sáng lên.
"Lão đại, anh có điện thoại nè!"
Xóa hết số rồi, ngược lại không biết là ai, Hạ Tuy lo lắng là điện thoại công việc, lúc này mới nhận.
Sau khi điện thoại kết nối người gọi điện có vẻ không ngờ được lần này sẽ có người nhận, yên lặng một chút.
Vừa hay Hạ Tuy cũng không phải là người thích nói chuyện qua điện thoại, cảm giác đó giống như một kẻ khờ đang nói chuyện một mình vậy, cảm thấy vừa xấu hổ vừa mất thể diện.
Đợi lâu không thấy Hạ Tuy lên tiếng, người gọi điện thoại có chút bất mãn hừ một tiếng, giọng lạnh lẽo, "Còn hận Hạ gia như vậy sao?"
Nói xong có vẻ như cảm thấy mình nói vậy có chút quá đáng, tạm ngừng một lát, hạ thấp giọng lại lời lẽ cũng dịu đi đôi chút, "Tết Trung thu năm nay bà nội định làm vào mùng mười, đến lúc đó trợ lý Trương sẽ lái xe đến đón chú.
"
Hàng năm mỗi khi có dịp lễ tết cả nhà đoàn tụ như tết Trung thu hay Tết âm lịch, Hạ gia đều sẽ ăn lễ trước mấy ngày.
Hoặc là nói đãi ngộ như vậy chỉ dành cho Hạ Tuy, chờ đến đúng ngày lễ đó, bọn người Hạ Phong bọn họ là người một nhà tất nhiên sẽ ăn lễ cùng nhau.
Hạ gia hiện giờ chỉ có Hạ Phong và Hạ Tuy, bà nội thì ở tại Ngô Sơn Nguyên, bên đó là viện dưỡng lão, hằng năm bà nội đều sống ở đó.
Ngoài hai người này, còn có cả gia đình cô Hạ Ngải cũng đang sống ở nhà cũ Hạ gia.
Trước khi anh trai và chị dâu qua đời, Hạ Ngải tuy rằng cũng thường xuyên qua nhà mẹ đẻ tìm chỗ tốt trợ cấp nhà chồng, nhưng cũng không có hung hăng ngang ngược như vậy.
Sau này nhà chồng phá sản, đúng lúc hai vợ chồng gia chủ Hạ gia gặp tai nạn ngoài ý muốn qua đời, Hạ Ngải thuận thế mang theo chồng và hai con dọn tới đây, đã tìm sẵn cớ rồi, nói là lo lắng cho hai đứa cháu trai không có bố mẹ chăm lo.
Một lần này đã ở hơn mười năm, Hạ Phong sau khi thành niên tiếp quản công ty vì muốn đi lại thuận tiện đã dọn ra ngoài ở, chỉ còn lại Hạ Tuy vẫn còn ở nhà cũ.
Sau đó Hạ Tuy và Giang Húc kết hôn cũng dọn ra ngoài, một nhà bốn người của Hạ Ngải cứ như vậy chiếm lấy nhà cũ của Hạ gia, thật sự xem như là nhà của mình vậy, mỗi lần Hạ Tuy mang theo Giang Húc về thì bà ta nhất định sẽ chiêu đãi bọn họ như là chủ nhà đãi khách vậy.
Đương nhiên, thái độ này cũng chỉ đối với Hạ Tuy, Hạ Ngải không có cảm tình gì với cháu trai nhỏ Hạ Tuy này, thậm chí vì lấy lòng bà nội Hạ và Hạ Phong, mười mấy năm sống chung đều đối xử với Hạ Tuy vô cùng lạnh nhạt, động một chút lại trách mắng, cứ như vậy Hạ Tuy đầu óc và cơ thể bị uế khí tắc nghẽn bị xem là mập mạp ngu đần, lại còn bị nuôi dưỡng thành tính cách tự ti và mẫn cảm chỉ biết khom lưng nhúng nhường.
Hạ Tuy lúc này cũng nghe ra đối phương là ai, nhớ tới những ký ức u ám lúc mình còn sinh sống tại Hạ gia, trầm mặc nhíu mày, tự động ngắt điện thoại.
Điện thoại lại rơi vào tình trạng không tiếng động, Hạ Phong ở bên kia còn chưa phát hiện, cẩn thận sắp xếp lại từ ngữ, nói được vài chữ thì cảm giác không đúng lắm, cầm di động nhìn lại, đúng là đã bị ngắt máy rồi.
Nghiến răng nghiến lợi, khuôn mặt vốn đã lạnh lùng của Hạ Phong nhất thời âm trầm đến dọa người, trợ lý Trương đứng bên cạnh cong cong khóe môi, rũ mắt không hé răng.
Hạ Phong nắm di động xoay người nhìn dòng xe cộ bên ngoài cửa sổ như đàn kiến nối đuôi nhau, nằm ngoài dự kiến