Từ Lũng Uyên vừa khinh bỉ Hạ Tuy xong, Hạ Phong lại quay đầu răn dạy nó, "Sao lại ăn nói kiểu đó, chú ấy là nhị biểu ca của em, hai đứa vừa về nhà không lễ phép thưa gởi thì thôi, bây giờ còn nói như vậy.
Huống chi nhị biểu ca của hai đứa nói rất đúng, Tiểu Ngư, chờ ăn cơm trưa xong em dọn phòng ngủ đến nhà kề đi, bên kia có cửa hông thông với nhà chính, cũng có phòng cho người làm ở, đủ cho một nhà bốn người ở rồi.
Nếu như chê chật hẹp, ở bên Động Đình kia anh cũng có một căn biệt thự có thể tạm thời cho mọi người ở."
Chu Khải nãy giờ vẫn đang lắng tai nghe diễn che miệng không kịp, cười ha ha, ỷ lại việc người khác không nghe được, còn cười đến vô cùng hung hăng càn quấy.
Hạ Tuy ngồi ở chỗ kia vững như thái sơn, không có hài lòng cũng không có bất mãn, giống như không nghe thấy.
Từ Lũng Uyên và Từ Đáo Ngư trợn tròn mắt, cả hai đứng lên luống cuống nhìn lẫn nhau, lại nhìn Hạ Phong.
Hạ Phong đã giơ tay gọi người làm đứng gần đó, để đối phương gọi quản gia tới, bây giờ đã chuẩn bị sắp xếp cho Từ gia.
Hai anh em Từ Lũng Uyên thấy anh họ không phải đang nói giỡn, nhất thời bị dọa sợ, không dám nói gì nữa chạy đi tìm Hạ Ngải.
Nếu để cho cha mẹ biết hai anh em bọn họ mới nói có mấy câu đã bị đại biểu ca đuổi ra khỏi nhà chính, cũng không biết sẽ tức giận tới đâu, hai anh em suy nghĩ mà mặt mày bị dọa trắng bệch.
Hạ Phong cảm thấy rất bất mãn với biểu hiện của hai đứa em họ lần này, quay đầu muốn than thở với Hạ Tuy một tiếng, nhưng nhìn thấy bộ dạng bình tĩnh lạnh lùng của Hạ Tuy, Hạ Phong lại nói không nên lời.
Quản gia rất nhanh đã tới rồi, tốt xấu cũng đã cứu Hạ Phong khỏi tình trạng im lặng xấu hổ này.
Quản gia tuy rằng bình thường đối với cả nhà Hạ Ngải khách sáo và chu đáo, bây giờ Hạ Phong lại nói muốn bọn họ dọn từ nhà chính sang nhà kề, không nói gì, chỉ tỏ vẻ mình đã hiểu rồi, trước khi rời đi liếc mắt nhìn Hạ Tuy, sau khi ra ngoài thì gọi điện báo cho người bên Ngô Sơn Nguyên.
Chờ đến giữa trưa Hạ lão thái thái còn chưa trở về, Hạ Phong gọi vài cuộc điện thoại, không người nhận, cuối cùng Hạ Ngải mang theo hai anh em Từ Lũng Uyên, cùng chờ với Hạ Tuy và Hạ Phong, chờ đến buổi chiều, bên Ngô Sơn Nguyên mới gọi điện thoại tới, nói là lão thái thái không khỏe, đi được nửa đường thì đã trở về, bọn họ không cần chờ, tự ăn cơm là được rồi.
Chờ cũng đã chờ rất lâu mới gọi điện nói không cần chờ, dù là Hạ Ngải cũng nhịn không được trong lòng bắt đầu oán giận, nguyên bản muốn chờ mẹ về dỗ ngọt bà một phen, để lão thái thái ra mặt bác bỏ lời của Hạ Phong.
Từ Lũng Uyên và Từ Đáo Ngư cũng không vui, nhưng không dám biểu lộ ra mặt, chỉ có thể vùi đầu cầm đũa ăn cơm.
Hạ Tuy thì chẳng có cảm giác gì, dù sao kiên nhẫn chờ một chút như vậy hắn vẫn có, thật sự trong đám người này, phỏng chừng cũng chỉ có Hạ Phong là thật sự không có chút nào oán giận vì chờ lâu, mà ngược lại đầu tiên đã hỏi tới tình trạng sức khỏe của lão thái thái.
Cúp điện thoại, Hạ Phong báo cho Hạ Tuy, "Ngày mai chú theo anh đến viện dưỡng lão thăm bà nội."
Bà nội bị bệnh, thân là cháu trai, hai anh em bọn họ hẳn là nên đến thăm hỏi sức khỏe.
Hạ Tuy nhíu mày, cứ có cảm giác không đúng, tạm thời không gật đầu đồng ý.
Hạ Phong chỉ cho là Hạ Tuy ngầm đồng ý, người một nhà miễn cưỡng ngồi cùng một bàn yên tĩnh ăn cơm, Hạ Tuy liền trực tiếp cáo từ .
Tuy rằng không có xảy ra tranh chấp gì quá mức, đến Hạ Ngải thích gây sự tìm cảm giác tồn tại nhất cũng dè dặt hơn rồi, nhưng lúc trở về Hạ Tuy phát hiện, có thể ngồi xe của mình, cảm giác quả thật so với ngồi xe của Hạ gia lại càng vui sướng hơn.
"Thế nào, bên kia anh có thu hoạch được gì không?"
Hạ Tuy ngồi ở ghế sau, vừa bảo Chu Khải chui ra vừa nói chuyện với Tiểu Uông.
Lúc tới Hạ Tuy đã nhờ Tiểu Uông giúp để ý tình hình ở Hạ gia, tỷ như thử tìm một vài người làm lâu năm tìm hiểu sự việc năm đó vợ chồng Hạ gia ngoài ý muốn qua đời, hoặc là sự việc trước khi Hạ Tuy được sinh ra.
Tiểu Uông nhíu mày, vô cùng hiếm thấy lại lộ ra nghi ngờ "Trưởng phòng, ở Hạ gia rất dễ tìm ra những người làm lâu năm, thậm chí tôi phát hiện nhà cũ Hạ gia rất nhiều năm không tuyển người làm mới, nhưng lại không thể hỏi ra được chút tin tức nào của năm đó, không phải là bọn họ cố tình giấu diếm, mà là thật sự không biết."
Tiểu Uông bớt thời giờ ngẩng đầu từ kính chiếu hậu nhìn vào mắt Hạ Tuy, Hạ Tuy vừa ngẩng đầu đã nhìn ra vẻ muốn nói lại thôi trong mắt hắn.
"Có ý kiến gì cứ nói ra, tôi nghi ngờ ở Hạ gia có bí mật gì đó của tôi, thậm chí có thể còn liên quan tới tính mạng."
Đây là để Tiểu Uông hiểu rõ ngọn ngành, Tiểu Uông cười cười, thoải mái nói, "Trưởng phòng, tôi nghi ngờ bọn họ bị thôi miên hoặc đã bị xóa mất một đoạn ký ức.
Ở đoạn ký ức trống này lại được thêm vào một ký ức mới, mà đoạn ký ức được thêm vào này còn rất hợp logic."
"Nếu chỉ nhìn sơ thì không có gì lạ, nhưng chính ở tính hợp logic đó mới là kì lạ, chúng ta đều là con người, cuộc sống không thể nào hoàn toàn tuân theo một loại logic như trong truyện trinh thám được.
Tỷ như hôm nay không thích ăn món này, nhưng rất có khả năng trong đầu lại chợt nghĩ đến, đột nhiên ăn thử một ngụm, đương nhiên, cũng có khả năng vì từng ăn rồi cảm thấy khó ăn mà không muốn ăn nữa, nhưng mà hành vi này dựa vào logic để phán đoán thì hoàn toàn không có khả năng xảy ra."
Tiểu Uông cố gắng giải thích