Cơ thể ướt sũng, lạnh run của cô, ấy thế mà tự dưng lại cảm thấy ấm ấm làm sao? Cảm giác thật khó tả.....
Nhưng rất nhanh, cô đã lấy lại thăng bằng và đứng vững, ngước mặt lên nhìn.
Thì ra chính là tổng tài ngạo mạn của cô đã đỡ cô.
Lúc này anh vẫn chưa buôn tay ra, mọi người đều đang nhìn chằm chằm, làm cho Tống Như Ngọc ngại ngùng.
Cô khẽ gọi một tiếng " chủ tịch!"
Nghe cô gọi, Tần Hạo Thiên mới buôn tay ra, đôi con ngươi hơi co lại.
Sau đó liền cởi áo vest ra, khoát lên phía trước của cô, hai cánh tay anh từ đằng sau giữ lấy áo vest.
Tư thế hai người lúc này là, Tống Như Ngọc ở phía trước, Tần Hạo Thiên áp sát phía sau.
Áo vest của anh che phía trước cho cô, còn thân thể anh che phía sau của cô.
Cứ như vậy đẩy cô đi thẳng vào thang máy, trước sự ngạc nhiên của mọi người có mặt.
Đây là thang máy riêng dành cho chủ tịch, bình thường chỉ có Tần Hạo Thiên, Hàn Lâm và ông cụ Tần được sử dụng.
Vậy mà hôm nay Tống Như Ngọc lại được vào cùng anh, khiến mọi người không khỏi một phen xì xào.
Tống Như Ngọc lúc này cũng không hiểu đang xảy ra chuyện gì? Bị anh đẩy đi thì đi theo.
Thang máy lên đến tần cao nhất thì cửa mở ra, Tần Hạo Thiên vẫn tư thế đó, đẩy cô đi phía trước.
Đến cửa phòng làm việc của anh, anh trực tiếp mở cửa đẩy cô vào trong, rồi đóng cửa lại.
Hai cô thư ký cũng một phen ngớ người khi nhìn thấy cảnh này."..."
Sau khi vào trong, Tống Như Ngọc lắp bắp hỏi," Chủ tịch! anh đưa tôi lên đây...
làm..
gì? Tôi còn phải đi làm việc."
" Làm việc?" Tần Hạo Thiên giọng chế giễu, " Với bộ dạng này của cô?"
Tống Như Ngọc không hiểu ý anh, tuy người cô bị ướt, nhưng lau tạm thì có thể làm việc được mà.
Với lại cô đang rất gấp.
" Tôi sẽ vào phòng vệ sinh lau tạm là được!"
Cô vừa dứt lời, đột nhiên, Tần Hạo Thiên buôn tay hai tay ra.
Chiếc áo vest liền rơi xuống.
Tống Như Ngọc nhìn xuống mới thấy, chiếc váy trắng cô mặt, lúc bình thường thì trông có vẻ đơn giản, kín đáo.
Không ngờ rằng khi bị ướt nó lại bán đứng cô mất rồi.
Sau khi bị ướt thì nhìn, cứ như xuyên thấu, gần như để lộ cả thân thể cô.
Lúc này Tống Như Ngọc mới hoảng hốt, hai tay ôm chéo trước ngực, vội quay lưng về phía anh.
Cô hơi lớn tiếng, " sao anh lại buông áo vest ra?"
Tần Hạo Thiên đang đứng sau lưng Như Ngọc, nhưng anh không nhìn ngay sau cô, mà nhìn sang một bên.
Tay đút túi quần, thản nhiên nói.
" Không phải cô nói, vào nhà vệ sinh lau tạm là được sao?"
" Anh..!" Tống Như Ngọc cạn lời, không nói thêm được gì.
Thấy cô cứ im lặng đứng đó, anh cuối người xuống, nhặt lấy chiếc áo vest lên, choàng lại như cũ cho cô.
Rồi đẩy cô vào phòng nghỉ của anh.
Bên trong phòng làm việc của anh, còn có một căn phòng nữa,để nghỉ ngơi.
Khi anh tăng ca muộn,cũng thường ngủ lại đây.
Bên trong có ti vi, một chiếc giường lớn, tủ quần áo,có cả phòng tắm và wc.
Căn phòng này còn to hơn gấp 2 lần, căn nhà trọ của Như Ngọc.
Công việc của cô là trợ lý đặc biệt của chủ tịch, vì vậy, cũng thường xuyên ở phòng làm việc của anh.
Nhưng phòng nghỉ này, là lần đầu cô bước vào.
Nhìn sơ qua căn phòng, cũng đủ hiểu chủ của nó, là một người kĩ tính.
Căn phòng rất gọn gàng sạch sẻ, mọi thứ trong phòng đều rất chỉnh