Tâm tư của các bạn nhỏ tinh tế, có thể cảm nhận được người bên cạnh thay đổi cảm xúc, cũng có thể tinh tế cảm nhận được người đó có thích mình hay không.
Từ lần đầu tiên Hoắc Tùy Thành gặp cậu, Dịch Khiêm đã cảm thấy anh không thích cậu.
Cậu nhớ mẹ từng nói, ở nhà người khác thì phải giữ phép tắc, không thể ỷ vào việc mình là trẻ con còn nhỏ mà ở nhà người ta nghịch ngợm càn quấy, người lớn sẽ không thích trẻ con nghịch ngợm, gây chuyện.
Nếu như có người lớn không thích con thì nhất định là do con làm không tốt chỗ nào đó, làm cho người ta tức giận.
Vì vậy, ở trên bàn cơm, Dịch Khiêm ăn cơm một cách yên lặng, chỉ gắp hai món ăn ở trước mặt, tuyệt đối không đưa đũa đến trước mặt Hoắc Tùy Thành.
Cho dù là ở trước mặt Hoắc Tùy Thành có món xương sườn hấp mà cậu thích ăn nhất.
Hoắc lão tiên sinh thấy Dịch Khiêm không gắp nhiều đồ ăn thì gắp cho cậu một miếng cá tươi non: “Khiêm Khiêm, ở nhà ông nội thì cứ coi như là ở nhà mình, đừng câu nệ, muốn ăn cái gì thì tự mình gắp.”
“Cảm ơn ông nội Hoắc.”
Hoắc Tiểu Tiểu nhìn Hoắc Tùy Thành gắp xương sườn trước mặt, trước khi anh hạ đũa, cô lanh lẹ gắp miếng xương sườn kia lên, đưa đến trong chén của Dịch Khiêm.
“Dịch Khiêm, ăn xương sườn, dì làm xương sườn rất ngon đó!”
Đũa của Hoắc Tùy Thành gắp vào không khí, anh chuyển đũa sang gắp tôm.
Vù ----
Con tôm bự nhanh chóng bị Hoắc Tiểu Tiểu gắp bỏ vào trong chén Dịch Khiêm trước khi đũa của anh hạ xuống.
“Dịch Khiêm, tôm cũng cực kỳ ngon!”
Hoắc Tùy Thành nhướng mày nhìn Hoắc Tiểu Tiểu, chuyển đũa gắp canh gà.
Hoắc Tiểu Tiểu ân cần gắp miếng cánh gà cho Dịch Khiêm.
“Dịch Khiêm, em nói cho anh biết, chân gà này cũng cực kỳ ngon, ngọt lắm đó!”
Mắt thấy đồ ăn trong chén mình chất thành ngọn núi nhỏ, Dịch Khiêm khẩn trương nhìn Hoắc Tùy Thành rồi lập tức lo lắng dời ánh mắt: “Anh đủ rồi, ăn không hết.”
“Từ từ ăn, dì làm đồ ăn rất ngon.”
Cuối cùng Hoắc Tùy Thành cũng có thể xác định được, con nhóc này đang đối đầu với mình, còn đang tức giận đây.
Hoắc lão tiên sinh cũng cười gắp một miếng cho Hoắc Tiểu Tiểu: “Cháu cứ gắp đồ ăn cho Khiêm Khiêm, còn mình thì không ăn miếng nào, không thấy ngon miệng sao?”
Hoắc Tiểu Tiểu cười: “Khiêm Khiêm là khách, không dễ gì mới đến nhà chúng ta chơi, cháu đương nhiên là phải chăm sóc tốt cho anh ấy.”
“Con nhóc nhà cháu, chăm sóc bản thân cháu cho tốt trước đã rồi nói sau.”
Hoắc Tùy Thành ung dung thản nhiên đi múc canh, còn chưa cầm được cái thìa thì Hoắc Tiểu Tiểu đã tay mắt lanh lẹ cướp lấy rồi.
Hoắc Tùy Thành nhướng mày: “Hoắc Tiểu Tiểu.”
Hoắc Tiểu Tiểu cầm thìa cười cười: “Bố muốn ăn canh sao? Con múc canh cho bố.”
Nóng xong cô bưng chén canh bên cạnh, múc từng muỗng canh vịt trong nồi hầm vào trong cái chén không.
Mãi cho đến khi canh vịt tràn đầy cái chén không, lúc này cô mới để thìa qua một bên, cẩn thận bưng chén canh đầy ắp, run rẩy đưa đến trước mặt Hoắc Tùy Thành.
“Bố, nhanh nhanh nhanh, nóng! Ăn canh!”
Chén canh này giống như tình yêu của Hoắc Tiểu Tiểu đối với bố cô, đầy ắp đến mức sắp tràn ra rồi.
Thậm chí phía trên còn có một lớp dầu lay động và lớp bọt nên bỏ đi nhưng lại không bỏ.
Hoắc Tùy Thành nhận lấy, canh tràn ra văng lên trên mu bàn tay.
Cũng không nóng lắm, chỉ là nó bóng nhẫy đầy dầu, nhìn vào thấy cực kỳ không tốt.
Hoắc Tùy Thành rất ghét việc nước canh bắn lên người, lông mày trong nháy mắt nhăn lại, cầm khăn giấy lau tay.
“Ông nội, cháu cũng múc chén canh cho ông.”
“Ông nội không cần, cháu ăn đi.”
Lời của Hoắc lão tiên sinh không có tác dụng, Hoắc Tiểu Tiểu múc cho ông nửa chén, đưa đến tay Hoắc lão tiên sinh.
“Dịch Khiêm, anh muốn ăn canh không?”
“Anh ăn không…” Dịch Khiêm muốn nói là ăn không hết.
“Vậy em múc cho anh một chén.”
Hoắc Tiểu Tiểu tràn đầy phấn khởi múc cho cậu non nửa chén:”Phải ăn nhiều cơm nhiều canh, như vậy thì mới có thể nhanh cao lớn.”
“... A, cảm ơn.”
“Đừng khách sáo, ông nội nói rồi, xem nơi này là nhà mình.” Nói xong, cô nhìn Hoắc Tùy Thành: “Bố ơi, sao bố không ăn?”
Hoắc Tùy Thành ném khăn giấy lau mu bàn tay sang một bên, bưng chén canh vịt đại diện cho tình yêu tràn đầy của Hoắc Tiểu Tiểu đến trước mặt cô, nhấc đũa lên gắp đồ ăn cho cô.
“Ăn nhiều cơm nhiều canh, như vậy thì mới có thể nhanh cao lớn.”
Nhìn chén canh tràn đầy trước mặt, đồ ăn chất thành ngọn núi nhỏ trong chén, Hoắc Tiểu Tiểu nhíu mày.
“Hai đứa các con từ từ ăn, không được lãng phí đồ ăn.”
Hoắc Tùy Thành để đũa xuống rồi đứng dậy: “Bố, con ăn xong rồi, bố cứ từ từ ăn.”
Nói xong anh rời bàn.
Hoắc lão tiên sinh oán trách nhìn Hoắc Tiểu Tiểu một cái.
Hoắc Tiểu Tiểu bĩu môi, làm mặt quỷ mà thè lưỡi.
Cơm nước xong xuôi, Hoắc Tiểu Tiểu nằm trên ghế sô pha, vỗ vỗ cái bụng nhỏ do ăn no đến gồ lên.
Nhớ tới vừa rồi bố cô ở trên bàn cơm không ăn được mấy miếng, đoán chừng bây giờ còn bị đói.
Ở công ty cố gắng kiếm tiền, về nhà ngay cả cơm cũng ăn không đủ no…
Lương tâm Hoắc Tiểu Tiểu có chút bất an.
Cho bố đói thêm hai phút rồi đưa đồ ăn qua, ai bảo bố ép mình ấn dấu tay lên giấy cam đoan chứ!
Hoắc Tùy Thành thay một bộ đồ ở nhà thoải mái từ trên lầu đi xuống, nhìn Hoắc Tiểu Tiểu và Dịch Khiêm ngồi song song trên ghế sô pha, anh nói: “Ăn xong rồi?”
“Vâng, ăn xong rồi.”
“Dì Triệu, dì cắt bánh ngọt mà tôi mang về lúc tan làm đi, chia mỗi người một miếng.”
Dì Triệu ở phòng bếp lên tiếng: “Được, tôi làm ngay.”
Cái bánh ngọt Hoắc Tùy Thành mang về là bánh trẻ em đặc biệt làm theo yêu cầu, tạo hình đáng yêu, xung quanh là bơ và socola, phía trên cái bánh dùng socola tạo ra ngôi sao năm cánh, còn có cô gái nhỏ mặc váy đội vương miện.
Dì Triệu cắt cái bánh ra, chia đều thành mấy phần, chia cô gái nhỏ mặc váy cho Hoắc Tiểu Tiểu.
Nếu là bình thường thì Hoắc Tiểu Tiểu cơm nước xong xuôi còn có thể ăn được hai miếng bánh ngọt, nhưng hôm nay cô thực sự ăn quá nhiều, chén canh đầy ắp kia bây giờ còn nghẹn ở cổ, cô muốn ăn cái bánh ngọt này nhưng không ăn được miếng nào cả.
Hoắc Tùy Thành đưa bánh đến trước mặt cô: “Bố cố ý mua cho con, ăn đi.”
Sự áy náy trong lòng Hoắc Tiểu Tiểu trong nháy mắt tan thành mây khói.
Cố ý nha!
Mới ăn cơm xong, bụng cô lồi lên như trái bóng rồi còn cho cô ăn bánh ngọt.
Cô làm sao ăn nổi!
Một miếng bánh ngọt được đưa đến trước mặt Dịch Khiêm.
Dịch Khiêm nhỏ giọng nấc lên một cái: “Cảm ơn chú, cháu… cháu không ăn nổi nữa.”
Hoắc lão tiên sinh đi tới, nhìn thấy chiếc bánh được cắt ra thì nhíu mày: “Vừa mới cơm nước xong xuôi, sao lại cắt bánh ra rồi?”
Hoắc Tiểu Tiểu cũng gật đầu: “Không ăn nổi nữa.”
“Thật sự không ăn nổi nữa?”
“Không ăn nổi nữa.”
“Vậy được rồi.” Hoắc Tùy Thành bưng phần bánh dành cho Hoắc Tiểu Tiểu nói với dì Triệu: “Dì Triệu, nếu Tiểu Tiểu ăn không nổi nữa, mà cái bánh này cũng không để lâu được, làm phiền dì chia bánh cho người trong nhà.”
“Ồ, được, tôi đi ngay.”
Từ trên xuống dưới từ trong ra ngoài Hoắc Công Quán, người giúp việc, lái xe và vệ sĩ, cộng lại cũng hơn mười người, chia nhau một cái bánh ngọt thì dư xài.
Hoắc Tiểu Tiểu ở một bên gấp đến mức giậm chân.
Trước đó cô cũng bởi vì một viên kẹo làm sâu răng mà đau hơn nửa tháng, sau đó thì bố nghiêm lệnh cấm cô ăn kẹo, loại đồ ăn có lượng đường cao như bánh ngọt này đã hơn nửa năm rồi chưa mua.
Thật không dễ gì mới có thể ăn được một miếng, vậy mà cứ thế chia ra?
Con ăn không nổi thì bố có thể để đó đã, chờ con tiêu cơm cho con ăn không được sao?
Không thể để lại cho con một miếng sao!
“Dì ơi.” Hoắc Tiểu Tiểu đứng bên cạnh dì Triệu, đôi mắt trông mong nhìn bà.
“Tiểu Tiểu muốn ăn không?”
“Ăn không nổi, nhưng mà… dì có thể để lại cho con một miếng không?”
“Được, dì đã để lại cho con và Dịch Khiêm một miếng.”
Hoắc Tiểu Tiểu nhảy cẫng hoan hô: “Cảm ơn dì!”
Vẫn là dì Triệu tốt với cô.
Bánh ngọt được chia xong, chỉ còn lại cái hộp đựng bánh.
Hoắc Tiểu Tiểu lặng lẽ nói bên tai Dịch Khiêm: “Dì để lại cho chúng ta mỗi đứa