Đế Hoàng Thư

Chương 166


trước sau

Advertisement

"Trước khi rời Đồng quan, ta đã biết tro cốt của sư phụ được chôn cất ở mộ phần Thi gia ngoài ngoại ô, cùng lúc nhận được tin Bắc Tần vương bí mật đến thành Quân Hiến. Ngay từ đầu, ta không phải vì tro cốt của sư phụ mà vào thành, bọn chúng dùng tro cốt của người đã khuất làm mồi nhử để vây gϊếŧ ta, ta tại sao lại không thể tương kế tựu kế ẩn nấp trong thành Quân Hiến?" Hàn Diệp chậm rãi nói, xem như trả lời nghi hoặc của Đế Tử Nguyên "Đồ ăn thức uống của Bắc Tần vương mỗi ngày đều có thị vệ thử độc, nhưng trà nhất phẩm mà hắn uống mỗi ngày do Liên Lan Thanh đích thân mang về từ lầu Quân Tử, nên không bao giờ đề phòng."

"Huynh động tay vào lá trà? Không thể nào." Đế Tử Nguyên cau mày, từ khi trà lâu được xây dựng, lá trà của trà nhất phẩm ở lầu Quân Tử được chia thành các loại đặt trong đại sảnh cho khách tự lựa chọn, lượng khách đến mua trà mỗi ngày nhiều không đếm xuể, Hàn Diệp làm sao đoán được Liên Lan Thanh sẽ chọn hộp nào? Huynh ấy cũng không thể hạ độc hết tất cả lá trà?

"Trà không có độc, nhưng trà nhất phẩm là đồ nóng, chỉ cần mỗi ngày ăn cùng tuyết liên và cá tầm, mười lăm ngày sau các huyệt đạo vận công trên người sẽ hoàn toàn bị phong bế, chỉ cần dùng nội lực, độc trong người sẽ phát tác, sau khi phát tác, trong ba ngày sẽ không thể vận công."

Sắc mặt Mạc Thiên càng lạnh lùng khi nghĩ đến phòng bếp mỗi ngày đều dâng món cá tầm và tuyết liên trong nửa tháng qua. Vốn tưởng Thi phủ đã được canh giữ như lồng sắt, nhưng không ngờ lại có nhiều sơ hở như vậy, xem ra hắn không chỉ xem nhẹ Đế Tử Nguyên, càng xem nhẹ năng lực của Thái tử Đại Tĩnh.

"Tại sao không nói sự thật với ta?"

"Nàng sẽ không đồng ý." một tia cảm xúc thoáng qua trong đôi mắt đen của Hàn Diệp, hắn tránh ánh mắt dò hỏi của Đế Tử Nguyên, nhìn Mạc Thiên với ánh mắt lạnh lùng "Tử Nguyên, ta quá hiểu nàng, nếu nàng biết mục đích của ta, nàng nhất định sẽ ngăn cản không cho ta đến thành Quân Hiến."

Đế Tử Nguyên nhìn theo ánh mắt của Hàn Diệp dừng trên người Mạc Thiên "Huynh đến vì Bắc Tần vương?"

Mục đích thật sự của Hàn Diệp không chỉ làm Đế Tử Nguyên bất ngờ, đến cả Mạc Thiên cũng khá ngạc nhiên.

Bắc Tần vương có liên quan đến chiến loạn giữa ba nước, với tình hình hiện nay, dù hắn có bị đánh bại ở thành Quân Hiến, cũng sẽ không cam lòng bị bắt về Đại Tĩnh làm tù binh.

Một đế vương bị bắt làm tù binh, ngày sau sẽ không còn tư cách trở về Bắc Tần, ngồi lên hoàng vị. Hơn nữa với thế lực triều đình rối ren phức tạp và phong thái dũng mãnh ở Bắc Tần, e rằng giang sơn đã đổi chủ trước khi Mạc Thiên trở về Bắc Tần.

"Ngoài Thi phủ có mấy chục ngàn thiết kỵ, huynh làm sao đưa hắn ra ngoài? Dù có thể đưa hắn ra ngoài, Bắc Tần cũng chưa chắc sẽ lui binh đầu hàng?"

"Ai nói ta muốn đưa hắn về Đại Tĩnh, một người chết, đâu đáng để ta nhọc lòng."

Lời vừa dứt, sắc mặt Đế Tử Nguyên trầm xuống "Hàn Diệp, huynh đang nói lời khốn kiếp gì vậy, huynh có biết nếu Mạc Thiên chết ở thành Quân hiến sẽ có hậu quả thế nào không!"

"Tử Nguyên, thời gian không chờ đợi, nếu không nhanh chóng đoạt lại thành Quân Hiến và thành Vân Cảnh, ba tháng sau trận chiến này chỉ có thể kết thúc bằng việc nghị hòa, chúng ta chinh chiến một năm ở Tây Bắc, bao nhiêu tướng sĩ đã chết ......" Hàn Diệp nói rồi rút đoản kiếm bên hông nhìn về phía Mạc Thiên, sắc mặt lạnh băng.

Đế Tử Nguyên ngăn cản, bắt lấy góc tay áo của hắn "Vậy cũng không được, huynh đừng quên trong thành Quân Hiến ngoài thiết kỵ Bắc Tần, còn có mấy chục ngàn dân chúng Đại Tĩnh tay không tấc sắt, nếu Bắc Tần vương chết trong thành Quân Hiến ......" dân chúng vô tội cả thành cũng sẽ bồi táng theo!

"Tử Nguyên, ta không thể để An Ninh chết không nhắm mắt!" Hàn Diệp mạnh mẽ cắt ngang lời của Đế Tử Nguyên, giọng nói lạnh lùng khó hiểu, lặp lại lần nữa "Ta không thể để trận chiến khiến An Ninh mất cả tính mạng rơi vào kết cục nghị hòa!"

Đế Tử Nguyên ngẩn người, trong mắt thoáng qua chút buồn bã, bàn tay đang nắm góc tay áo của Hàn Diệp bất giác buông lỏng. Hàn Diệp nhân cơ hội này, đoản kiếm rời vỏ, đánh về phía Mạc Thiên.

Mạc Thiên lui về sau né tránh trong vô thức, trong con ngươi chỉ còn lại ánh sáng bạc của đoản kiếm đang lao nhanh tới.

'Choang' một tiếng, khoảnh khắc đoản kiếm cắm vào trán, chén sứ trắng như tuyết đã cắt ngang sự tấn công của đoản kiếm với nội lực mạnh mẽ, chỉ để lại một vết cắt trên trán Mạc Thiên.

Trong phòng lặng ngắt như tờ, máu tươi thuận theo thái dương rơi xuống đất, Hàn Diệp nhìn Đế Tử Nguyên chắn trước Mạc Thiên, nhíu mày tức giận.

"Tướng sĩ của chúng ta tắm máu một năm ở Tây Bắc chính là vì dân chúng trên mảnh đất này, An Ninh tử trận ở thành Thanh Nam, cũng là vì con dân của nàng, nếu bây giờ huynh vì thắng thua của một trận chiến mà mặc kệ sống chết của dân chúng cả thành, An Ninh dưới suối vàng cũng sẽ không được yên nghỉ!"

Đế Tử Nguyên lạnh lùng lên tiếng, đón lấy ánh mắt của Hàn Diệp, trong mắt thoáng qua vẻ thờ ơ nhàn nhạt "Hàn Diệp, huynh muốn mạng của Mạc Thiên, không phải vì An Ninh, huynh chỉ muốn trận chiến giành thắng lợi thuộc về người Hàn gia, đừng dùng An Ninh để lấy lệ với ta. Đến việc ta tới thành Quân Hiến, cũng nằm trong dự tính của huynh, nếu huynh không bước vào đường cùng, ta cũng sẽ không vào thành, thế lực ngầm của Đế gia ẩn giấu tích lũy bao năm qua trong thành Quân Hiến sao có thể dốc hết toàn lực dọn đường giúp huynh gϊếŧ Mạc Thiên rồi thoát khỏi thành Quân Hiến? Sau trận chiến này, Đế gia không còn ẩn giấu ở Tây Bắc được nữa."

Mạc Thiên đứng sau lưng nàng, nhìn bàn tay Đế Tử Nguyên sau khi dùng lực ném chén sứ khẽ run lên, ánh mắt thâm thúy, vẻ mặt nhìn Đế Tử Nguyên mang theo chút thần sắc phức tạp.

Một nữ tử thông minh quyết đoán như vậy, lại là Tĩnh An Hầu quân của Đại Tĩnh, thật quá đáng tiếc.

Đế Tử Nguyên thở dài nhìn Hàn Diệp đang im lặng "Hay cho một kế hoạch không có sơ hở, không hổ là nhi tử của vua Gia Ninh." nàng ho khan một tiếng, trên mặt lộ ra vẻ ửng hồng khác thường "Hàn Diệp, trận chiến Tây Bắc, ta thua rồi."

Dù cuối cùng trận chiến kết thúc như thế nào, mối quan hệ và thế lực của Quân gia và Đế gia không thể che giấu được nữa. Vốn nghĩ là kề vai tác chiến sống chết bên nhau, nhưng nàng dốc hết sức vì trận chiến giữa ba nước, lại thua hết trên bàn cờ giữa hai nhà Hàn Đế.

Lạc Minh Tây nói đúng, từ mười một năm trước, giữa nàng và Hàn Diệp chỉ còn lại tử cục, không thể hóa giải.

Tình cảm giữa nàng và Hàn Diệp cuối cùng vẫn không thể thắng được giang sơn thiên hạ và đế vị chí tôn.

Là hi vọng trong lòng nàng, không liên quan đến người khác.

Lãnh đạm và buồn bã trong mắt Đế Tử Nguyên như đánh động Hàn Diệp, hắn mím chặt môi, không một lời phản bác.

Đối mặt với sự thật, hắn không còn gì để nói.

Đúng lúc này, vô số tiếng chấn động chói tai cùng lúc vang lên ngoài phủ, âm thanh xuyên thấu bầu trời, cả thành trì dường như rung chuyển.

Cả ba người cùng lúc nhìn ra những khe hở nhỏ trên cửa sổ, ánh sáng đỏ thẫm nhuộm rực trời nửa thành trì, tiếng vó ngựa kinh hoàng lao tới và tiếng kiếm kích va chạm mơ hồ phát ra ở ngoài phủ. Ngoài Ngô Đồng các, các thị vệ canh giữ vốn đã nghe báo tin lại không thấy động tĩnh gì, sự ngột ngạt yên tĩnh không thể giải thích được.

"Thiết giáp quân ngoài Thi phủ tạm thời đã bị chặn lại, bây giờ là cơ hội tốt nhất để chúng ta trốn thoát." trong chốc lát, Đế Tử Nguyên đã lấy lại vẻ bình tĩnh kiềm chế thường ngày, nàng hất cằm về phía Hàn Diệp, híp mắt lại "Ta sẽ không để dân chúng cả thành chết trong tay chúng ta, nếu huynh dám lấy mạng Mạc Thiên, ta sẽ lập tức cho tử sĩ Đế gia lui ra ngoài thành, không quản chuyện trong thành nữa, đợi đến khi thiết giáp quân có thời gian đến bao vây Thi phủ, huynh mất đi Bắc Tần vương làm con tin, chúng ta chắc chắn sẽ chết. Hoặc là chúng ta bắt Bắc Tần vương làm con tin rời thành, hắn sống, chúng ta sống, dân chúng cả thành cũng sống."

"Hàn Diệp." Đế Tử Nguyên nhẹ thở dài "Ta giao mạng của ta cho huynh quyết định lần cuối."

Từ nay về sau, Đế Tử Nguyên ta, sẽ không tin huynh nữa.


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện