Đế Hoàng Thư

Chương 192


trước sau

Advertisement
Trong điện Càn Thanh, giọng nói lanh lảnh, trong trẻo vô ngần.

Thần sắc vua Gia Ninh nhất thời dao động, Đế Tử Nguyên như vậy, giống như Thái tổ năm đó chất vấn hắn trong điện Chiêu Nhân.

"Con là đích tử Đại Tĩnh, người kế thừa đại thống danh chính ngôn thuận, tại sao con không thể đăng cơ ngôi vị thiên hạ, nắm quyền Đại Tĩnh?"

Lúc đó, Thái tổ đã trả lời như thế nào? Mười tám năm trước, Thái tổ không nói gì. Chỉ ba tháng sau, trong giây phút hấp hối, đã giao thánh chỉ truyền ngôi và Ngọc tỷ vào tay ông.

"Từ đây, Đại Tĩnh, triều thần, dân chúng giao phó cho con, Trẫm sắp đi xa, chỉ mong con xứng với thiên hạ Đại Tĩnh và tổ tiên Hàn gia, trăm năm sau còn có mặt mũi đến gặp Trẫm."

Một lời giao phó, một lời dặn dò nặng nề như vậy.

Mấy chục năm trước, ông tràn đầy tinh thần, chỉ cảm thấy thiên hạ đã nằm trong tay, mấy chục năm sau, vua Gia Ninh sớm đã không còn biết, ông có còn mặt mũi đi gặp Tiên đế đã tha thiết phó thác dặn dò dưới cửu tuyền hay không.

Không chỉ có di chỉ của Thái tổ, khoảnh khắc Đế Tử Nguyên giơ tay, Thông Thiên tỷ lục bảo trên ngón tay nàng cũng lọt vào mắt vua Gia Ninh.

Quyền lực của Đế gia đã được truyền thừa. Vua Gia Ninh nặng nề thở dài trong lòng, nhưng trên mặt không lộ ra vẻ gì.

"Ngươi muốn Trẫm phê chuẩn chỉ ý của Tiên đế?" vua Gia Ninh nhìn Đế Tử Nguyên đứng dưới long ỷ, chậm rãi đứng dậy, hai mắt rực lửa "Đế Tử Nguyên, ngươi muốn làm hoàng đế?"

Đế Tử Nguyên ngẩng đầu, ánh mắt hơi nhướng lên "Nếu thần muốn, Bệ hạ có thể làm gì?"

Giọng Đế Tử Nguyên vừa dứt, tay vua Gia Ninh chắp phía sau chợt nhấc lên, màu mắt trong con ngươi có chút thay đổi, sau đó lại nhẹ nhàng đặt xuống.

Ngoài cửa sổ, Triệu Phúc vốn luôn canh giữ thấy vua Gia Ninh thu lại lệnh gϊếŧ người, liền nhanh chóng ra hiệu, ánh sáng bạc lạnh lẽo sắc bén xung quanh cũng lặng lẽ rút lui.

Hàng lông mày của Trường Thanh đang đợi ngoài điện Càn Thanh lạnh đi, sớm đã nắm chặt thiết côn sau lưng.

Những chuyện này đều xảy ra trong chớp mắt, đợi vua Gia Ninh lần nữa lên tiếng, dường như tất cả đều chưa xảy ra.

"Đương nhiên chiếu chỉ của Tiên đế được tính, nhưng Trẫm đã nắm quyền mười tám năm, so với di chỉ của Tiên đế, tử tự của Trẫm càng có tư cách kế thừa đại thống." không đợi Đế Tử Nguyên lên tiếng, ông đã nói "Dù bốn nhi tử của Trẫm đã mất ba, nhưng vẫn còn Thập tam hoàng tử Hàn Vân, tuy nó còn nhỏ, nhưng không phải không có khả năng làm trữ quân. Tuy Đế gia ngươi có công nhường thiên hạ, hiện nay còn có công trung quân hộ quốc, thần chính là thần, nếu ngươi bước lên hoàng vị, ngũ hầu năm đó cùng hai nhà Hàn Đế tranh giành thiên hạ cũng sẽ nảy sinh dã tâm chiếm đoạt quyền lực, tám chư hầu trấn giữ giang sơn Hàn thị cũng sẽ dấy lên, Đại Tĩnh ắt sẽ loạn. Chiến tranh ba nước vừa kết thúc, Đại Tĩnh không thể lại rơi vào chiến hỏa, nếu không sẽ có nguy cơ vong quốc. Đế Tử Nguyên, với thân phận là Tĩnh An Hầu quân cùa Đại Tĩnh và thống soái ba quân, ngươi nên hiểu điều này hơn ai hết."

"Cho nên ......?" Đế Tử Nguyên nhìn vua Gia Ninh "Thần nên lấy đại cục làm trọng, khoan dung độ lượng, không vướng mắc quá khứ, làm một Tĩnh An Hầu quân trung thành yêu nước?"

Giọng chất vấn của Đế Tử Nguyên ngày càng trầm hơn.

"Đế Tử Nguyên, ngươi muốn thế nào?"

"Ta muốn thế nào?" Đế Tử Nguyên chắp tay sau lưng, gương mặt lạnh lùng.

"Nỗi đau của một trăm ngàn dân chúng ở Tấn Nam, nỗi oan phản quốc mười năm của Đế gia, cơn giận của Đế gia ta và dân chúng Tấn Nam ......" Đế Tử Nguyên bước đến long ỷ trên đài cao, từng bước từng câu, dừng cách vua Gia Ninh năm bước, giọng nói nghiêm túc vang vọng điện Càn Thanh "Bệ hạ, thiên hạ Đại Tĩnh nhất định yên bình."

Thiên hạ Đại Tĩnh nhất định yên bình.

Khi lời này lọt vào tai vua Gia Ninh, ông đột nhiên cảm thấy thăng trầm hai mươi năm qua của Đại Tĩnh, như giấc mộng hoàng lương.

Hai mươi hai năm trước, khi Đế Thịnh Thiên nhường một nửa giang sơn, xưng thần với Hàn thị, có lẽ chưa từng nghĩ một ngày nào đó hậu nhân của Đế gia đứng trước mặt Thiên tử Hàn gia nói lời như vậy.

"Ta là Thiên tử Hàn gia, hoàng thất Đại Tĩnh dựng nên từ họ Hàn." vua Gia Ninh trầm giọng, cuối cùng nói một câu "Trẫm có thể cho ngươi quyền dìu dắt Thiên tử, hiệu lệnh chư hầu, cũng có thể ngự trị chư hầu trăm quan, cùng Hàn gia hưởng hoàng quyền, nhưng dù Trẫm bằng lòng để Đại Tĩnh diệt vong, cũng không để giang sơn đổi họ trong tay Trẫm."

Hàn Vân mới ba tuổi, ngoại thích yếu thế, các chư hầu khó lường, nếu lập Hàn Vân làm Thái tử, khó mà tự mình nắm quyền chấp chính trong hai mươi năm. Giao quyền giám quốc, để các chư hầu trăm quan và Đế gia cùng nhau quản chế, ngược lại có thể để trữ quân nhỏ tuổi bình an trưởng thành, bảo vệ giang sơn Hàn thị.

Thấy Đế Tử Nguyên không trả lời, ánh mắt vua Gia Ninh trầm xuống, chậm rãi nói "Nếu quyền giám quốc không thể làm hài lòng ngươi, vậy còn tính mạng của hai nhà Hữu tướng và tiền Viện chính Thái y viện thì sao?"

Đế Tử Nguyên nhíu mày, xem ra vua Gia Ninh đã biết thân phận của Tẫn Ngôn.

"Trẫm sẽ khôi phục thân phận đích tử Đế gia của hắn, cũng không trách tội những người có liên quan đến chuyện đánh tráo ở Đông cung năm đó." vua Gia Ninh xoa nhẫn trên tay, vẻ mặt u ám không rõ "Hắn tốt xấu gì cũng do một tay Thái tử dạy dỗ trưởng thành, Trẫm cũng đã từng kỳ vọng vào hắn, bây giờ hắn đang nắm giữ thế lực Đông cung do Thái tử để lại, Trẫm niệm tình của Thái tử, sẽ không làm khó hắn."

"Đế Tử Nguyên, hiện giờ Trẫm có thể làm, đều đã làm. Ngươi muốn thế nào?"

Dùng hai mươi năm hoàng quyền đổi giang sơn Hàn thị kéo dài, e chỉ có vua Gia Ninh mới có dũng khí này.

Còn về Tẫn Ngôn, chỉ là một phần ân tình thuận nước đẩy thuyền của ông ta. Hiện nay triều cương không ổn định, Hữu tướng là nguyên lão ba triều, đệ tử khắp thiên hạ, cả vua Gia Ninh cũng không thể dễ dàng động vào, còn về tiền Viện chính Thái y viện, thân thể đầy bệnh của vua Gia Ninh còn phải dựa vào ông ấy để giữ mạng, càng không thể động vào ông ấy.

Đế Tử Nguyên nhướng mày, đối mặt với ánh mắt sáng rực của vua Gia Ninh, khép lại di chỉ của Thái tổ, chắp tay ra sau, chỉ nói đơn giản dưới cái nhìn vua Gia Ninh "Quyền nhiếp chính giao cho Đế gia, ta sẽ cho Hàn thị của ông mười năm thời gian nghỉ ngơi." nói xong, nàng xoay người bước ra khỏi điện Càn Thanh "Tộc nhân Đế thị đã phải chịu đựng mười năm oan uất và nỗi đau mất nhà, sự ngột ngạt và sợ hãi này, Bệ hạ, người cũng nên nếm trải."

Trên ngự tọa đế vương, vua Gia Ninh lộ ra vẻ tức giận, ánh mắt xẹt qua mái tóc bạc trắng của Đế Tử Nguyên, cuối cùng không nhịn được mà lên tiếng.

"Đế Tử Nguyên, ngươi đừng ngang ngược, Trẫm thua, không phải ngươi, mà là Thái tử của Trẫm."

"Trẫm thua, cũng không phải thiên hạ, mà là đích tử ưu tú nhất của Trẫm, quân chủ tương lai cơ trí nhất của hoàng triều Đại Tĩnh."

Lời này vừa dứt trong điện Càn Thanh, tưởng như bình lặng không sóng, lại như sóng to gió lớn, Đế Tử Nguyên nhắm mắt, Thông Thiên tỷ ấm áp cũng không thể xóa tan lạnh lẽo của bàn tay.

Nàng có thể hiên ngang đứng trước vua Gia Ninh mà đòi hoàng vị, khiển trách quân chủ, nhưng không thể phản bác trước câu chất vấn này.

Nếu không có Hàn Diệp, mười chuẩn tông sư truy gϊếŧ ở Tây Bắc, nàng sớm đã bỏ mạng dưới hoàng tuyền.

Nếu không có Hàn Diệp, hai nhà Hàn Đế sớm đã động đến binh đao, cũng không có hòa bình tạm thời giữa hai nhà như hôm nay.

Dù vua Gia Ninh có phạm bao nhiêu lỗi lầm, dù Hàn gia có nợ Đế gia bao nhiêu đi nữa, cũng không thể xóa bỏ những gì Hàn Diệp đã làm cho nàng.

"Nếu ông đã biết, sao còn ép chàng đến bước này."

Một giọng nói mệt mỏi phát ra từ bóng dáng gầy gò, Đế Tử Nguyên đẩy cửa điện Càn Thanh, không hề quay đầu lại.

Bóng dáng của Đế Tử Nguyên biến mất dưới ánh sáng, vua Gia Ninh như mất hết sức lực, sắc mặt tái nhợt, phun ra một ngụm máu rồi ngã trên ngự tọa.

"Bệ hạ! Triệu Tô thái y vào cung!" Triệu Phúc từ cửa sổ nhảy vào, nhìn vua Gia Ninh ngất đi, nét mặt hoảng sợ, vội vàng hô gọi.

Ban đêm, vua Gia Ninh được Tô thái y cứu sống nằm nửa người trên giường trong điện Càn Thanh, cách ông một thước là ám vệ cấm cung từ Tây Bắc cát bụi dặm trường vội trở về.

Ám vệ vào cung bẩm báo đã nửa canh giờ, nhưng hắn chưa từng nghe Thiên tử lên tiếng hỏi.

Cho đến khi Triệu Phúc bưng thuốc vào điện, giọng khàn khàn của vua Gia Ninh mới vang lên "Nói, kết quả thế nào?"

Ám vệ rũ mắt, không dám nhìn sắc mặt của vua Gia Ninh "Bệ hạ, thần dẫn năm trăm thị vệ lục soát các thành ở hạ lưu sông Bắc, cũng không có tung tích của Điện hạ."

Những lời này vốn đã rất khéo léo rồi, nói thẳng ra có lẽ là Thái tử Hàn Diệp sớm đã bị chôn vùi dưới đáy sông, hài cốt không còn.

Trên giường vang lên một trận ho khan, từng tiếng càng nặng nề hơn, Triệu Phúc vội vàng tiến lên vuốt lưng thuận khí cho vua Gia Ninh "Bệ hạ, người đừng buồn rầu, không phải chưa tìm được sao? Điện hạ ngài ấy ......"

"Lui xuống đi." vua Gia Ninh phất tay với ám vệ, ám vệ bước ra ngoài, sắc mặt tái nhợt của ông càng thêm mệt mỏi, trong lòng thở dài, đầy thê lương.

"Nhi tử này của Trẫm, Trẫm đã dạy nó quá tốt, đến cuối cùng tất cả mưu kế đều dùng trên người Trẫm. Nó không chừa đường lui cho mình, cũng không chừa đường lui cho Trẫm, Trẫm và Đế Tử Nguyên đều bị nó vây trong hoàng thành này."

"Bệ hạ." hai mắt Triệu Phúc đỏ bừng, không biết làm sao để khuyên nhủ, không ai hiểu rõ ý nghĩa của Thái tử Hàn Diệp đối với vua Gia Ninh hơn hắn.

"Chỉ không biết sự bình yên hai nhà mà nó dùng mạng đổi lấy, có thể kéo dài bao lâu. Triệu Phúc, thay Trẫm soạn chỉ."

Chuyện Đế Tử Nguyên vào cung gặp hoàng đế không phải chuyện bí mật, chuyện vua Gia Ninh ngất trong điện Càn Thanh, vội vàng triệu Viện chính Thái y viện vào cung lại bị giấu kín.

Ba ngày sau, vua Gia Ninh dưỡng bệnh lâu ngày trong điện Càn Thanh hạ một thánh chỉ, lập Thập tam hoàng tử Hàn Vân làm trữ quân, Hữu tướng làm thái phó Thái tử, Tĩnh An Hầu quân Đế Tử Nguyên là Nhiếp chính vương.

Sau thánh chỉ này, vua Gia Ninh cũng đặc biệt soạn một thánh chỉ khác để chiếu cáo thiên hạ, nói tiền trạng nguyên Ôn Sóc là đích tử Đế gia Đế Tẫn Ngôn, từ nay không cần ở lại phủ Thị lang, trở về họ Đế.

Còn về vua Gia Ninh, nói mình tuổi đã cao, thân thể bệnh nặng, lui về biệt viện ngoài ngoại ô phía Tây, không tiếp tục quản chuyện triều chính.

Các thánh chỉ nối tiếp nhau, làm các quan viên chấn động, nhưng cuối cùng cũng hiểu ra hai điều, một là Đại Tĩnh có người kế thừa, ngôi vị trữ quân xem như đã có người, hai là hai nhà Hàn Đế trong vòng mười năm tới, e là sẽ do Đế gia làm chủ.

Từ đó, triều đình Đại Tĩnh hoàn toàn thay đổi, ngày thứ hai sau khi văn võ cả triều hiểu rõ thánh chỉ đã ban, như một luồng thủy triều tràn vào phủ Tĩnh An Hầu.

Cũng không thể trách bọn họ ngã theo chiều gió, vua Gia Ninh đã như mặt trời dần tắt, tiểu Thái tử chỉ mới ba tuổi, ai biết được Tĩnh An Hầu quân đang ngồi thoải mái trên vị trí Nhiếp chính vương hiện nay kia tương lai có dự tính thế nào?

Suy cho cùng, Đế gia có một đích tử vẫn còn sống, tương lai giang sơn Đại Tĩnh mang họ nào, thật sự không nói chắc được.

Lần này, Đế Tử Nguyên không còn giống như một năm rưỡi trước đó, không đóng cửa không tiếp khách như lúc Đế gia khôi phục tước vị, nàng mở rộng cửa phủ Tĩnh An Hầu, nhận khấu bái của chúng thần, mở yến tiệc mời tam công ngũ hầu vào phủ, mưu lược quyền thế không thua gì vua Gia Ninh, các quan trong triều hoa cả mắt, chỉ trong vòng nửa tháng, uy thế của Đế gia trong triều như đốm lửa nhỏ thiêu cháy cánh đồng, phàm là lệnh của Nhiếp chính vương đều xem như hoàng lệnh.

Từ đó, quyền lực Đại Tĩnh thay đổi, chính thức bước vào thời đại của Đế Tử Nguyên.

Cùng lúc đó, ở một góc thành trì tại Tây Bắc, người hôn mê vài tháng đã mở mắt.

Truyện convert hay : Hồng Thiên Thần Tôn

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện