Đệ Nhất Kiếm Thần

Sống chết không rời!


trước sau

Ba người Cổ Liêm liếc nhìn sợi râu rồng đang trôi nổi trên bầu trời kia, cả ba cùng nhìn nhau, trong mắt lóe lên sát ý.

Bọn họ biết, Diệp Huyên gọi viện binh rồi!

Bọn họ không biết Diệp Huyên sẽ gọi viện binh như thế nào đến, nhưng bọn họ biết rõ rằng nhất định phải mau chém chết Diệp Huyên này.

Cổ Liêm đột nhiên nói: "Bộ thần trang kia của hắn không tầm thường đâu, cẩn thận!"

Hai ông lão kia gật nhẹ đầu, sau đó lập tức biến mất.

Tốc độ của cả hai rất nhanh, Diệp Huyên căn bản không cảm nhận được, hắn chỉ có thể dựa vào bản năng vung kiếm ra để đối phó với nguy hiểm cận kề!

Bởi thế, trong nháy mắt hai người kia biến mất, hắn đá vung kiếm lên: "Chém!"

Vù!

Một tiếng kiếm ngân vang vọng cả đất trời!

Diệp Huyên vừa chém kiếm này ra, hắn bỗng chốc cảm giác như mình vừa chém vào tấm sắt cứng vậy, toàn bộ cánh tay tê rần, không chỉ thế, một luồng sức mạnh khổng lỗ truyền dọc theo thanh kiếm lên cánh tay hắn.

Ầm!

Cả người Diệp Huyên như bị trúng đòn nghiêm trọng, lập tức bị đẩy lùi ra xa hơn trăm trượng.

Sau khi dừng lại, Diệp Huyên cảm giác phế phủ ngũ tạng của mình như sắp nổ tung vậy, rất khó chịu. Mà đây là khi hắn đã mặc trang phục Chư Thần vào rồi, nếu không mặc bộ thần trang này, có lẽ vừa nãy hắn đã tan xương nát thịt.

Diệp Huyên ngẩng đầu nhìn về phía cách đó không xa, mà hai ông lão nọ lại lần nữa biến mất.

Diệp Huyên biến sắc, không dám trì hoãn thêm giây phút nào, hắn lập tức trở tay, một kim ấn xuất hiện trong tay hắn.

Ấn Xã Tắc!

Trong chớp mắt ấn Xã Tắc xuất hiện, không trung lập tức biến ảo, từng ngọn núi lớn bỗng dưng xuất hiện, những ngọn núi đồ sộ này lơ lửng trong không trung, mỗi một ngọn đều có sương trắng che mè, tựa tiên cảnh trần gian.

Khi cảnh tượng này xuất hiện, sắc mặt hai ông lão kia chợt thay đổi hoàn toàn, hai người lập tức vỗ tay về phía trước một cái.

Ầm!

Đất trời rung lên kịch liệt!

Rõ ràng hai người đang muốn dùng lực phá vỡ ấn Xã Tắc này!

Đáng tiếc là khoảnh khắc hai người vừa ra tay, vô số núi lớn đột nhiên tụ lại thành một bàn tay màu vàng khổng lồ, một chốc sau, bàn tay khổng lồ ấy bỗng ập xuống.

Ầm!

Hai ông lão kia còn chưa kịp phản ứng lại thì đã bị tan hồn nát phách, không chỉ hai ông lão kia mà toàn bộ Cổ Thành cũng ầm ầm đổ nát trong nháy mắt, vô số cường giả nhà họ Cổ lũ lượt chạy trốn khỏi đấy.

Mà đúng lúc này, một ông lão tóc trắng xuất hiện trên không Cổ Thành, ông lão tóc trắng ngẩng đầu nhìn về phía chân trời, một khắc sau, lão dựng ngón tay lên giữa lông mày: "Thiên Địa Chi Lực, Chưởng Trung Càn Khôn, phá!"

Lời vừa dứt, tay phải lão vung lên trên một cái.

Một cái vung này như thể muốn lật cả đất trời lên.

Ầm!

Nháy mắt, đất trời trở lại bình thường, mà Diệp Huyên ở gần đấy lại liên tục thối lùi về sau hơn cả trăm trượng.

Sau khi Diệp Huyên dừng lại, khóe miệng hắn chảy dài máu tươi, còn ấn Xã Tắc kia cũng bay trở lại trước mặt hắn.

Trong tháp Giới Ngục, giọng nói của Giản Tự Tại đột nhiên vang lên: "Người này đã nhập Thánh, có thể mượn Thiên Địa Chi Lực, giấu Càn Khôn vào chưởng pháp, không phải người ngươi có thể đối phó được. Ta đề nghị ngươi trốn đi".

Trốn?

Diệp Huyên lắc lắc đầu.

Giản Tự Tại nói: "Không trốn thì ngươi cũng không cứu muội muội ngươi được, không chỉ không cứu được con bé mà còn có khả năng sẽ hi sinh vô ích, không đáng".

Diệp Huyên khẽ nói: "Ta biết có lẽ mình sẽ không cứu con bé ra được!"

Giản Tự Tại nói: "Vậy ngươi còn muốn liều?"

Diệp Huyên mỉm cười: "Ta đã nói sẽ cố gắng bảo vệ con bé thật tốt, nếu như không thể bảo vệ được, vậy ta sẽ chết cùng con bé. Huynh muội chúng ta, sống chết không rời".

Giản Tự Tại im lặng.

Ở phía đối diện, Cổ Liêm đến trước mặt ông lão tóc trắng rồi thi lễ: "Vũ lão".

Ông lão tóc trắng nhẹ nhàng vung tay phải lên, Cổ Liêm lui sang một bên.

Ông lão tóc trắng đánh giá Diệp Huyên một chút: "Còn nhỏ tuổi đã đạt đến Đại Kiếm Tiên, thân thể còn được máu rồng luyện hóa qua, nhất là bộ trang phục ngươi đang mang càng không tầm thường. Xem ra nhà họ Cổ ta đã đánh giá quá thấp ngươi rồi".

Nói đến đây, lão dừng lại một chút rồi nói: "Chuyện đến nước này, lão phu chỉ muốn nói cho ngươi biết, mặc kệ sau lưng ngươi là ai, có ai đi chẳng nữa, đầu của ngươi, nhà họ Cổ ta phải lấy về".

Lời vừa dứt, lão lập tức định ra tay, nhưng như thể nghĩ đến điều gì, lão đột nhiên quay đầu nhìn về phía bên phải: "Đường đường là Tông chủ Bắc Võ Tông, nếu đã đến, sao không dám lộ diện?"

Một tiếng cười khẽ đột nhiên vang lên, ngay sau đó, một người đàn ông trung niên và một ông lão xuất hiện ở phía đó.

Người này chính là Tông chủ Bắc Võ Tông, Lê Thiên.

Lê Thiên cười nói: "Cổ Thiên huynh, không ngờ một trăm năm qua huynh không xuất hiện, thế mà hôm nay lại ở đây! Cũng hay, nếu không ta còn tưởng huynh đã bỏ mình ở đâu đó rồi!"

Ông lão tóc trắng tên lạnh lùng liếc mắt nhìn Lê Thiên: "Lão phu thẳng tính, không dây dưa với ngươi. Bây giờ người này đang ở địa bàn nhà họ Cổ, đầu của hắn, cùng với bảo vật trên người hắn, đều là của nhà họ Cổ ta!"

Lê Thiên cười nói: "Điều kiện tiên quyết phải là nhà họ Cổ ngươi phải giết chết được hắn!"

Cổ Thiên nhìn Diệp Huyên cách đó không xa, cười khẩy: "Nhà họ Cổ ta truyền thừa gần vạn năm ở Thiên Vực, vạn năm gốc gác mà không đánh lại một đứa nhóc? Ngược lại ta cũng muốn xem thử, nhà họ Cổ ta hôm nay diệt hắn, ai dám đến đây bảo vệ!"

Lời vừa dứt, tay phải lão đột nhiên phẩy về phía trước một cái.

Ầm!

Nơi bàn tay lướt qua, không gian lập tức đóng băng, ngay sau đó, không gian trước mặt Diệp Huyên đột nhiên nứt toác ra, một tia hắc quang bắn lên!

Diệp Huyên kinh hãi trong lòng, hắn giẫm chân phải, một nguồn sức mạnh cực đại hội tụ vào trong vỏ kiếm, ngay sau đó, hắn rút kiếm ra.

Vù!

Tiếng kiếm reo vang vọng cả đất trời!

Advertisement

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện