Sáng sớm, trong phòng làm việc của tổng giám đốc tập đoàn Diệp nhà họ Diệp, một đám cổ đông cùng với giám đốc điều hành tập đoàn họ Diệp hung hăng xông lên chất vấn: “Hà Tố Nghi! Cô đang làm cái quái gì vậy? Thuốc mới có vấn đề, tại sao còn phân phát ra thị trường? Cô có biết đối với một công ty dược phẩm mà nói, làm chết người có nghĩa gì không? Tất cả những tổn thất của Diệp thị, cô đều phải chịu gánh chịu.”
Trước sự bao vây của mọi người, sắc mặt Hà Tố Nghi tái mét: “Các vị, mọi chuyện chưa được điều tra rõ ràng, mọi người liền vội vàng gán tội như vậy có hơi không đúng thì phải.”
Đột nhiên một giọng nói trầm bổng vang lên, mọi người đều tản ra, Diệp Phùng chậm rãi đi tới. Nhìn thấy Diệp Phùng xuất hiện, Hà Tố Nghi dường như cũng có được chỗ dựa, sắc mặt cô cũng dịu lại, vô thức dựa vào người anh.
Diệp Phùng vỗ nhẹ vào vai Hà Tố Nghi, nở nụ cười dịu dàng thì thầm hỏi: Xảy ra chuyện gì rồi?”
Hà Tố Nghi cắn nhẹ môi thì thầm nói: “Em…Em cũng không rõ nữa! Sáng sớm hôm nay, em cũng xem tin tức mới biết được!”
Khoé mắt Diệp Phùng hơi híp lại: “Lệnh phát hành dược phẩm này là do em kí?” “Đúng là do em kí! Nhưng giám đốc bên bộ phận sản phẩm nói với em loại dược phẩm mới này là sản phẩm được Diệp thị khai thác từ lâu. Ngày em nhậm chức cũng trùng hợp ngay thời gian dự kiến phát hành! Với lại, em cũng kiểm tra cẩn thận tất cả giấy chứng nhận đạt tiêu chuẩn của dược phẩm cùng với văn kiện đã được cục quản lí dược phẩm phê duyệt, xác nhận không có vấn đề gì mới kí duyệt phát hành bán ra thị trường! Nhưng mà ai biết được lại xảy ra vấn đề chết người này chứ!”
“Theo tôi thấy, căn bản là Hà Tố Nghi cô thích việc lớn hám công to, vội vàng muốn thể hiện, cố ý đem dược phẩm chưa đạt tiêu chuẩn hoàn toàn đưa vào thị trường, mới xảy ra kết quả như vậy!”
“Hà Tố Nghi! Cô không xứng với vị trí tổng giám đốc của Diệp thị, vả lại sự việc xảy ra như ngày hôm nay cô phải gánh chịu toàn bộ hậu quả!”
“Đúng! Một mình cô gánh chịu hết mọi trách nhiệm!”
Trước sự phẫn nộ của mọi người, Diệp Phùng nhìn chằm chằm, lãnh đạm nói: “Các vị, không biết có thể nghe tôi nói một câu không? Sự việc chỉ mới nghe nói từ bên ngoài, căn bản vẫn chưa có chứng cứ xác thực được là do dược phẩm của chúng ta có vấn đề! Nếu như muốn định tội thì cũng phải mang ra chứng cứ xác thực phải không.”
Người này nói chuyện mắt có chút híp lại, lạnh lùng nói: “Cậu là cái thứ gì? Ở đây có chỗ cho cậu lên tiếng không?”
Mà Diệp Phùng cũng đáp lại một câu: “Ông nóng lòng muốn kết tội cho tổng giám đốc, lẽ nào có ý đồ xấu xa gì à?”
“Công ty ở đây, người vẫn còn ở đây, nếu như thật sự chuyện là do tổng giám đốc quyết định, ông nghĩ chúng tôi có thể chạy được đi đâu?” Người đó đột nhiên miệng câm như hến, dừng được một lát, lại mở miệng nói tiếp: “Vậy cậu nói xem phải làm sao?”
“Cho chúng tôi thời gian một ngày, nhất định sẽ cho mọi người một lời giải thích thoả đáng!” Theo sau đó, ánh mắt anh cũng nhìn mọi người xung quanh: “Cho dù có phải ra hầu toà, thì cũng phải cho hai bên quyền lợi để nói, mọi người chắc cũng không nóng lòng đến mức không thể cho chúng tôi thời gian một ngày sao?” “Vậy nếu như Hà Tố Nghi muốn trốn tránh trách nhiệm thì sao?”
“Tôi đính chính cách dùng từ của ông một chút! Thứ nhất, Hà Tố Nghi có tội hay không, không phải anh nói là được! Thứ hai, nếu như mọi người không yên tâm, cô ấy có thể ở yên trong văn phòng, dưới sự giám sát của mọi người, tôi sẽ đi điều tra rõ sự việc và chân tướng!”