Diệp Phùng chỉ cảm thấy một làn gió thơm thoang thoảng đánh úp lại, liền mềm mại ôm vào trong lòng, Sở Kiều Thanh hai tay câu cổ Diệp Phùng, cặp ngực mềm mại kia áp vào trong ngực, mang theo một ít làm nũng của con gái: “Thầy, thầy có biết người ta nhớ thầy nhiều như thế nào!”
Mấy đứa học trò khác của mình có cho bọn nó ba lá gan cũng không dám làm càn như vậy, nhưng chỉ có một ngoại lệ!
Học trò thứ sáu của Đế sư, yêu nữ thiên tài, Sở Kiều Thanh!
Cảm nhận được sự mềm mại trong vòng tay anh, Diệp Phùng bất lực giơ hai tay lên, “Kiều Thanh, em có thể đừng như thế nữa được không?”
“Tôi là thầy giáo của em, em cư xử như thế này còn ra thể thống gì?”
Sở Kiều Thanh ngây người nhìn anh, nhưng càng ôm chặt anh hơn: “Em không quan tâm, không lẽ học sinh không thể yêu thầy giáo sao? Chẳng lẽ vì thầy có vợ mới mà quên mất người yêu cũ rồi?”
Khuôn mặt của Diệp Phùng đầy oan uổng, trời đất chứng giám!
Cơm có thể ăn bừa bãi, nhưng không thể nói chuyện nhảm nhí!
“Em mặc kệ, thân thể của em, thầy hôn cũng đã hôn, sờ cũng đã sờ, em chính là người của thầy, thầy phải có trách nhiệm với em!”
Diệp Phùng ngay lập tức hoảng sợ, đường đường là Đế sư, bây giờ lại bày ra vẻ mặt khóc không ra nước mắt: “Cô chủ Sở à, chúng ta làm người là phải nói chuyện có lương tâm!” “Nếu không phải lần đó cứu em, tôi đã không đút thuốc bằng miệng cho em!”
Sở Kiều Thanh chu chu cái miệng nhỏ nhắn, trên mặt mang theo nụ cười quyến rũ, lông mày cong lên, “Em không quan tâm! Dù sao thân thể sạch sẽ trong trắng của em đã bị thầy vấy bẩn, thầy chính là người đàn ông của em!”
Sở Kiều Thanh chu miệng nhỏ, lộ ra vẻ bất cần!
Diệp Phùng khóc không ra nước mắt, anh thừa nhận, Sở Kiều Thanh rất xinh đẹp, cô là loại phụ nữ có thể để đàn ông bùng nổ nội tiết tố bất cứ lúc nào, nhưng đối với người phụ nữ này, anh thật sự không dám trêu chọ!
c Đế sư Diệp Phùng vang danh khắp thiên hạ, nhưng cũng có không ít kẻ thù!
Anh vẫn còn nhớ năm năm trước, khi đi dạo ở Cửu Châu, anh vô tình bị kẻ địch mai phục, trên đường chạy trốn thì tình cờ gặp Sở Kiều Thanh rời nhà trốn đi, vốn là Diệp Phùng có thể một mình trốn thoát lại bởi vì không để cho người vô tội Sở Kiều Thanh ngộ thương, cứng rắn mở ra đường máu bảo vệ cô.
Sở Kiều Thanh trúng độc suýt chết, Diệp Phùng mặc kệ thương tích của bản thân mà dùng thuốc điều trị cho cô, nhưng anh lại trì hoãn thời gian điều trị của bản thân, dẫn đến thương tích nghiêm trọng, sau cả tháng trời chăm sóc, anh khó khăn lắm mới nhặt được một cái mạng trở về!
Vốn tưởng chỉ là một phần nhạc đệm nhỏ, không ngờ một tháng sau Sở Kiều Thanh lại có thể tìm được anh, hơn nữa lấy thái độ đánh không chết đuổi không đi, cứng rắn bắt Diệp Phùng phải nhận cô làm học trò!
Diệp Phùng thực sự bất lực nên đành phải nhận cô học trò này, xếp thứ sáu trong hàng học trò của Đế sư!
Mà vị học trò xinh đẹp này đã không phụ lòng anh, bằng sự nỗ lực của bản thân, thành lập được tầng một, chỉ trong vài năm ngắn ngủi trở thành tổ chức tình báo lớn nhất nước và có tiếng trên thế giới!
Điểm khác biệt lớn nhất giữa Sở Kiều Thanh và những học trò khác là những người còn lại coi Diệp Phùng như là tín ngưỡng mà tôn kính, nhưng Sở Kiều Thanh thì lại nghĩ mọi cách muốn ăn Diệp Phùng!
Làm cho Diệp Phùng sứt đầu mẻ trán nhưng cũng không có biện pháp gì!
Thậm chí anh còn vô cùng nghi ngờ Sở Kiều Thanh nhận anh làm thầy, đó chỉ là một cái cớ, mục đích thật ra chính là muốn thân thể của anh!
Nhìn thấy bộ dạng thơ thẩn của Diệp Phùng, hoàn toàn không để ý tới cô, Sở Kiều Thanh mím môi, đôi mắt to ngấn nước trừng lớn, hai tay véo thắt lưng anh: “Sao, thầy đường đường là Đế sư, tuy rằng có thể làm thiên hạ đảo lộn mà Sở Kiều Thanh em muốn ngoại hình có ngoại hình, muốn dáng người có dáng người, muốn năng lực có năng lực!”
“Lại còn ngực to, da trắng,