Hà Tố Nghi vừa mới hét lên, trái tim Diệp Phùng đột nhiên run lên, anh không kịp suy nghĩ gì cả, mà theo phản xạ vọt thẳng ra ngoài!
Diệp Phùng đang sốt ruột tìm con gái, vì vậy mà anh vội vàng chạy tới, thô lỗ gạt đám đông trước mặt sang hai bên, tạo thành một con đường ở chính giữa. Diệp Phùng tóm lấy một người mặc đồ linh vật hình chuột Mickey, anh nhớ rất rõ, khi nãy Thi Nguyệt đứng ở bên cạnh anh ta.
Sát ý phát ra, tràn ngập không chút nào che giấu, Diệp Phùng gấp gáp hỏi: “Thi Nguyệt đâu? Con gái của tôi đang ở đâu?”
Nhân viên công tác đóng vai chuột Mickey tháo chiếc mũ trên đầu xuống, đối mặt với đôi mắt đỏ bừng của Diệp Phùng, anh ta lắp bắp trả lời: “Con… Con gái của anh là ai mới được chứ…”
“Chính là bé gái vừa mới chơi với cậu lúc nãy đó!” Giờ phút này, Diệp Phùng đã đến bờ vực của sự bùng nổ!
Trên mặt người nhân viên chảy đầy mồ hôi, anh ta vô cùng sợ hãi nói: “Tôi.. Tôi không biết. Vừa nãy đúng là tôi có chơi với một bé gái, thế nhưng, xung quanh dần trở nên đông người, tôi sợ cô bé bị thương nên đã giữ cô bé lại bên cạnh mình. Ai ngờ đâu lại xuất hiện một lực rất lớn cướp cô bé ra khỏi tay tôi!”
Nói đến đây, dường như sợ Diệp Phùng không tin, anh ta còn gật đầu khẳng định: “Không sai, không phải là tách ra, tôi chắc chắn rằng có người đã bắt cô bé đi. Tôi chắc chắn, vô cùng chắc chắn!”
Nghe đến đây, trái tim Diệp Phùng co thắt dữ dội, cơ bắp toàn thân bỗng nhiên căng cứng, khuôn mặt tuấn tú cũng trở nên vô cùng dữ tợn.
Thi Nguyệt bị bắt đi?
Bắt đi!
Bắt đi!
Bắt đi!
Những từ ngữ ấy không ngừng vang lên trong đầu Diệp Phùng, những âm thanh ồn ào xung quanh anh dường như hoàn toàn biến mất. Hà Tố Nghi đang ra sức đẩy đám người chen tới cũng vừa kịp nghe được những gì mà người nhân viên vừa mới nói, cô hét lên đau khổ, không thể chịu được cú sốc, ngất luôn tại chỗ!
Diệp Phùng kịp thời phản ứng, nhanh tay đỡ lấy cô, trong mắt anh hừng hực lửa giận.
Bộ não Diệp Phùng nhanh chóng hoạt động, bắt đi? Bắt con gái của mình đi? Rốt cuộc là sự trùng hợp, hay là cố ý? Không đúng, kết hợp với những lời mà tên trộm vừa nói khi nãy, đây rõ ràng là một kế hoạch đã được dự tính từ trướ!
c Bắt đầu từ lúc Đoạn Mạnh cho mình ba tấm vé vào cửa, sau đó trùng hợp gặp được tên trộm, để tên trộm làm phân tán sự chú ý của mình, rồi các linh vật tạo ra hỗn loạn, nhân lúc đó mà bắt con gái của mình đi!
Âm mưu nối tiếp âm mưu, hay cho một kế hoạch vô cùng chặt chẽ!
Mà tất cả những việc này, đều có quan hệ mật thiết với một người!
Nhà họ Diệp!
Dám trắng trợn bắt cóc con gái của Diệp Phùng đây, mấy người muốn bị diệt tộc hay sao?
Hô hấp của Diệp Phùng ngày càng dồn dập, sau đó anh bấm điện thoại, giọng nói lạnh lùng mà ngắn gọn: “Tất cả mọi người, lập tức tới công viên giải trí Thế Kỷ! Con gái của tôi đã bị bắt cóc!”
Sau khi cúp điện thoại, Diệp Phùng hít sâu một hơi, bỗng nhiên nở một nụ cười nguy hiểm. Không phải là nụ cười khiêm tốn nho nhã ngày xưa, mà là một nụ cười lạnh lẽo đến đáng sợ!
“Được, được lắm! Nhà họ Diệp mấy người tốt nhất là nên cầu nguyện con gái của tôi bình an vô sự đi, nếu khôn…” “Một nhà hào môn, sẽ chỉ còn là quá khứ mà thôi!” Mà cú điện thoại khi nãy của Diệp Phùng khiến cho cả thủ đô rối loạn cả lên!
Bảy vị chiến thần vốn đang báo cáo nhiệm vụ ở thủ đô lập tức mang theo quân cận vệ của mình chạy tới.
Các nhà tài phiệt, chủ tịch tập đoàn cũng mau chóng huy động toàn bộ lực lượng truyền thông dưới trướng đi điều tra, một tấc cũng không bỏ sót!
Theo mệnh lệnh của Lưu Thiên, những tên trộm lớn nhỏ đã len lỏi vào khắp các ngõ ngách thủ đô để điều tra manh mối.
Trong gia phả Đế Sư, tất cả các học trò của Diệp Phùng đều vội vàng chạy đến, thậm chí, ngay cả những người không ở thủ đô cũng đều hết sức chú ý động tĩnh nơi đây!
Nguyên nhân chỉ có một mà thôi, thầy giáo của mình nổi cơn thịnh nộ!
Không lâu sau, đám người Thiết Chinh Nhạc vội vã chạy tới. Mặc dù trên mặt ai cũng hiện vẻ sốt ruột, nhưng ánh mắt họ nhìn Diệp Phùng đều mang theo vẻ sùng bái, kích động.
Diệp Phùng không có thời gian để kể lại đầu đuôi sự việc, anh trầm giọng nói: “Tất cả sự tình Lưu Thiên đã nói cho mọi người biết rồi, những việc sắp tới, nhờ cả vào mọi người!”
Đám người đồng loạt cúi đồng, thanh âm chấn động trời cao: “Xin nghe thầy!”
Sau đó, chỉ bằng một mệnh lệnh của Diệp Phùng, công viên giải trí Thế Kỷ vốn tiếp đón mấy vạn người mỗi ngày, chỉ sau một giây đã lập tức vang lên thông báo khẩn cấp đóng cửa toàn bộ công viên, không cho phép bất kỳ ai ra vào.
“Thiết Chinh Nhạc!”
“Có học trò!”
“Dẫn người đến công viên, kiểm soát chặt chẽ mọi ra vào! Bắt đầu từ giờ phút này, không được phép lơ là, bỏ sót bất kỳ ai, tất cả mọi người ra ngoài đều phải được kiểm tra thân phận một cách nghiêm ngặt!”
“Vâng!”
Sau đó, một đội quân võ trang đầy đủ, khí thế hừng hực bao vây tất cả cửa ra vào của công viên. Cảnh tượng bất ngờ này không chỉ khiến cho các du khách, mà còn làm cho các nhân viên công tác tại đây vô cùng hoang mang.
Một lát sau, một người đàn ông trung niên mặc Âu phục giày da vội vã chạy ra, nhìn thấy cảnh này, ông ta tức giận hét lên: “Mấy người đang làm cái trò gì ở đây thế? Ai cho phép mấy người làm như vậy?”
Thiết Chinh Nhạc bước lên trước một bước, lạnh lùng nhìn ông ta: “Sự việc khẩn cấp, mong các ông phối hợp!”
“Phối hợp cái gì cơ chứ?” Người đàn ông trung niên vô cùng kiêu ngạo: “Cậu có biết