Chương 1.
Ngày tháng bảy, mưa dầm dề, tựa như tâm tình người ta, u ám hiu quạnh.
Trong căn biệt thự một thời náo nhiệt của nhà họ Tô chỉ còn lại bốn bức tường. Đồ vật có thể bán đều đã được bán.
Tô Tiêu Vũ nhìn căn phòng trống không, lại nhìn cha mẹ đang thu thập hành lý bên cạnh, chậm rãi cúi đầu.
Chìa khóa bị nắm chặt trong tay gần như nóng lên, Tô Tiêu Vũ nhìn chằm chằm không chớp mắt. Cô còn nhớ rõ, nơi này, người một nhà đã có bao nhiêu vui mừng dọn đến, mà hiện giờ...
Cha Tô ngẩng đầu, trong mắt đều là mỏi mệt: "Tiểu Vũ, cha và mẹ con đều thương lượng xong rồi, chúng ta bán nhà cũ đi trả một ít nợ...rồi tìm mấy người họ hàng ở quê mượn...."
Mẹ Tô cúi đầu không mở miệng. Ông bà cả đời này đã trải qua quá nhiều gió táp mưa sa, ăn qua khổ đi phồn hoa tựa cẩm, trằn trọc khúc chiết cả đời, cũng không gì có thể đẩy ngã họ. Nhưng con gái vừa mới tốt nghiệp đại học liền phải gánh chịu hết thảy, là bọn họ vô dụng.
Tô Tiêu Vũ đối với cha Tô và mẹ Tô mà nói, vẫn luôn là phúc khí bảo bối, là hòn ngọc quý trên tay.
Tô Tiêu Vũ khi còn nhỏ đã xinh đẹp, da thịt như tuyết, mặt mày như họa, đặc biệt là đôi mắt đen huyền thâm sâu kia, thật dễ làm người nhìn đến liền khó có thể quên. Tính tình cô lại tốt, hòa đồng với bạn bè xung quanh, bất kể là cùng giới hay khác giới đều không tồi. Ban đầu, cha Tô chỉ là làm buôn bán ăn uống nhỏ, đừng nói là ở Bắc Kinh, ở địa phương thôn quê như vậy cũng liền có một căn nhà rộng lớn. Từ khi con gái được sinh ra, phúc khí liền vẫn luôn bao phủ ngôi nhà này. Họ làm gì cũng đều xuôi gió xuôi nước, một đường thay đổi nơi ở, khai trương cửa hàng, đi lên con đường "nhà giàu mới nổi" được người người hâm mộ.
Nhưng hiện tại cuối cùng, cái gì cũng đều không còn.
"Con vẫn còn trẻ, chuyện nhỏ đều có thể chống đỡ, cha mẹ không cần lo lắng. Nhưng thật ra nhà cũ kia là ông nội để lại..." Tô Tiêu Vũ thở dài, ngẩng đầu nhìn cha mình: "Cha, cho con một ít thời gian, con sẽ đi mượn tiền các bạn."
Cha Tô mặt đầy chua xót, lắc lắc đầu.
Tiền, nơi nào lại dễ mượn như vậy?
Đừng nói Tiểu Vũ là sinh viên vừa tốt nghiệp, chính ông ở thương trường nhiều năm, cứng rắn như vậy, nhiều bạn bè "đối xử chân thành" như vậy, sau đó thì sao? Đến thời điểm thực sự nghèo túng, có mấy người chịu vươn tay giúp đỡ?
Một phân tiền bức tử anh hùng hảo hán.
Tô Tiểu Vũ vẫn luôn cho rằng gia đình mình không quá giàu có, nhưng khá giả lại có thừa. Từ nhỏ cô muốn cái gì, cha mẹ chưa từng thiếu quá. Lên đại học, tiền sinh hoạt, đồ trang điểm, quần áo, chỉ cần cô nhìn trúng, vô luận bao nhiêu tiền mua cũng không có cảm giác đau lòng.
Hiện giờ, cô một cuộc lại một cuộc điện thoại gọi đi, một lần lại một lần kiên nhẫn mở miệng, nhưng trả lời cô đều là cười mỉa cùng xấu hổ.
Cha nói không sai.
Tuổi tác như vậy, đa số người đều chưa có của để dành.
Suốt một ngày, Tô Tiêu Vũ một mình rúc trong góc, cô ôm đầu, thật sự cảm giác sơn cùng thủy tận.
Đến tối, điện thoại cho Tố Nhu kết nối được. Cô là bạn tốt nhất của Tô Tiêu Vũ thời đại học, cũng là người duy nhất hiện tại biết được tình huống trong nhà họ Tô. Ban đầu cô còn tùy tiện cùng Tô Tiêu Vũ hàn huyên vài câu, đến sau lại bắt đầu ấp úng hỏi: "Tiểu Vũ, cậu còn nhớ hồi đại học mình có một học tỷ trong nhà có nhiều tiền tên Tần Quân không?"
Tô Tiêu Vũ có điểm buồn bực: "Tôi hiện tại không rảnh nói mấy chuyện tào lao với cậu."
Tố Nhu dừng một chút, nói: "Tôi nghe nói....nhà chị ta là kiểu cho bên ngoài vay tiền."
...............
Vay tiền nặng lãi là chuyện Tô Tiêu Vũ cả đời này không nghĩ tới.
Thậm chí, buổi tối trước ngày dốc lòng đi cầu học tỷ, cô còn lăn qua lộn lại trằn trọc.
Hiện trong nhà còn thiếu bên ngoài 150 vạn, đối phương đã an bài công ty đòi nợ tới cửa. Cô tuổi nhỏ, chống cự không sao, cùng lắm thì bị đối phương hung thần ác sát đe dọa mắng chửi vài câu.
Nhưng còn cha mẹ thì sao?
Tuổi tác hai người đã sớm không chịu được những chuyện đó.
Nhưng nhà cũ kia, chính là ông cha nhà họ Tô để lại, nói là nơi ở, không bằng nói là nơi ký thác tinh thần gia đình.
Còn nữa, nếu thực sự bán đi, cha mẹ về quê phải nói thế nào? Rồi sẽ ở lại chỗ nào? Dân quê nhiều lời, chẳng phải về sau họ sẽ phải chịu cảnh bị chỉ trỏ sau lưng?
Tiền, về sau có thể kiếm từng chút. Nhưng có những đồ vật một khi không còn liền không thể lấy lại.
Suốt một tuần, Tô Tiêu Vũ tìm tới tất cả bạn bè có thể nghĩ đến. Chiếc xe làm quà sinh nhật năm 18 tuổi cũng bán. Trong ngoài còn dư lại một trăm vạn.
Trước kia, còn số này đối với nhà họ Tô mà nói không tính là gì.
Nhưng hiện giờ lại thật sự đè nặng một nhà đang suy sụp này.
Tô Tiêu Vũ bôn ba ở ngoài một buổi sáng. Thời điểm buổi chiều về nhà, cô liền cảm giác không khí có gì không đúng.
Nhà ở Bắc Kinh đã sớm bán, gia đình ba người đang thuê một căn hộ bên ngoài, cô đi vào liền nghe thấy thanh âm mẹ mình khóc thút thít, cả căn phòng sương khói hỗn độn.
Tô Tiêu Vũ đứng ở cửa, ngây ngốc nhìn cha mẹ.
Cha cô cúi đầu hút thuốc, mẹ cô ở một bên lau nước mắt. Dưới đất đầy mảnh vụn vỡ. Trong nhà những đồ có thể đập đều đã bị đập nát. Cửa ra vào cũng bị đá đến móp méo.
Tô Tiêu Vũ trầm mặc một lát, lấy điện thoại gọi cho Tố Nhu: "Học tỷ kia, cậu có số không?"
......
Thời điểm ký hợp đồng, Tô Tiêu Vũ thật cẩn thận đem từng chữ trên giấy đọc lại.
Học tỷ Tần Quân đến tương đối sớm. Chị ta vẫn tiêu sái như thời đại học, mặc áo gió màu đen, tóc dài xõa trên vai, bộ dáng ngầu đét: "Tôi nói này Tiểu Vũ, nhà em rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, như thế nào loạn thành như vậy?"
Trước kia ở câu lạc bộ kịch thời đại học, hai người đã từng đối mặt nhau, nhưng giao tình không sâu.
Tô Tiêu Vũ xấu hổ cười cười, cô hiểu, hợp đồng này đúng là toàn điều khoản bá vương, lợi tức thế kia cũng thật làm người ta líu lưỡi.
Tần Quân nhìn cô, như đang suy tư gì, cười cười, từ trong túi móc ra một điếu thuốc rồi tự mình châm lửa: "Đến nơi này của tôi, không phải vì không vay được theo kiểu chính thống, thì chính là vì cùng đường."
Ý ngôn tại ngoại, còn biết nói gì nữa?
Thời điểm Tô Tiêu Vũ ký tên, tay cô run rẩy.
Tần Quân nhận lại hợp đồng, nhìn chữ ký như rồng bay phượng múa của Tô Tiêu Vũ, cô thở ra một vòng khói, thân mình đột nhiên nghiêng về phía trước: "So với em hiện tại, Tiểu Vũ, tôi càng thích em tươi cười khi còn ở đại học."
Tô Tiêu Vũ chính là nữ vương của nụ cười có tiếng ở trường