Chương 11.
Có một sợi nắng, mỏng manh lại dịu dàng, thấu qua khe hở bức rèm mà tiến vào.
Nho nhỏ, lại ấm áp như vậy.
Tô Tiêu Vũ cúi đầu nhìn Nguyễn Ức, trong lòng dâng lên một cỗ xúc động muốn vuốt ve tóc cô.
Tay cô đã run rẩy vươn ra, cuối cùng lại rơi xuống.
Cô vẫn không dám.
Cái ôm thật ngắn ngủi, Nguyễn Ức buông lỏng cánh tay, thân mình hơi nghiêng về phía sau, dựa vào ghế giám đốc, cô dường như đau đớn cực kỳ, đôi mắt đều không mở ra được, mày đẹp ẩn nhẫn nhíu lại.
Tô Tiêu Vũ mím môi, đang muốn nói chuyện, Nguyễn Ức nhắm mắt lại chỉ báo cáo của phòng tài vụ đặt bên cạnh: "Đọc cái này cho tôi nghe."
...........
Tô Tiêu Vũ trầm mặc một lát, cầm lấy báo cáo, bắt đầu đọc lên.
Bên trong báo cáo tài chính toàn là các số liệu chuyên nghiệp dài dòng khiến người khác đau đầu, Tô Tiêu Vũ như đang đọc rap đến líu cả lưỡi. Khi cô nói đến: "Khối vui chơi giải trí tăng 3% so với cùng thời điểm năm trước", Nguyễn Ức lập tức mở mắt, sắc mặt không phải thật tốt, ngữ khí đông cứng: "Nói Lý Yên, gọi Phỉ tổng tới."
Nhìn dáng vẻ, là trong số liệu xuất hiện vấn đề.
Năm phút sau.
Phỉ tổng run rẩy đi vào, cô xem như thân tín của Nguyễn Ức, nhưng đến khi cửa đóng lại, sợ hãi cùng bất an trên mặt vẫn làm Tô Tiêu Vũ cùng Lý Yên kinh hãi.
Rất nhanh, trong phòng truyền đến thanh âm răn dạy trầm thấp đầy áp lực của Nguyễn tổng. Tô Tiêu Vũ nghe thấy Phỉ tổng lúc đầu còn biện giải vài câu, sau khi tổng giám đốc liên tiếp nói số liệu, thanh âm của cô ngày càng thấp, cuối cùng dứt khoát biến thành trầm mặc không nói.
Đây là bị mắng đến phải phục.
Tô Tiêu Vũ:...
Thật là, một chút cũng không giống người đang bị bệnh.
Lý Yên giống như đã quen, yên lặng nhìn máy tính xử lý tài liệu. Tô Tiêu Vũ ở bên cạnh rối rắm nửa ngày, Lý Yên thở dài, đẩy con chuột sang một bên: "Tiểu Vũ, Nguyễn tổng chính là như vậy, từ điển của cô ấy chưa bao giờ có bốn chữ đồng tình cùng thương hại, không có, cũng không cần."
Lý Yên đã đi theo Nguyễn Ức từ khi cô ấy tiến vào Ức Phong, là người hiểu nhất tính tình cô ấy.
Một cô gái trẻ, dựa vào cái gì có thể quản lý tầng tầng lớp lớp nhân tài, vững vàng ngồi vào chiếc ghế đứng đầu hội đồng quản trị nghiêm khắc của tập đoàn.
Nguyễn Ức cũng từng phải trải qua rất nhiều lần bị người gây khó xử cùng phá rối, hiện tại thì sao, trên dưới Ức Phong, có ai dám nói với cô một chữ "không"? Cô phải gánh vác quá nhiều, trong lòng lại đầy sóng gió kích động, bất kể kẻ nào cũng đừng mong sẽ nhìn thấy hai chữ "mềm yếu" trên mặt cô.
Ban đêm về đến nhà, Tô Tiêu Vũ có chút hụt hẫng trong lòng, nằm trên giường hưởng điều hòa, nhìn trần nhà xuất thần.
Làm tổng giám đốc là tốt? Làm thiên chi kiêu tử là tốt?
Nếu Nguyễn Ức không phải tổng giám đốc.
Cô đại khái sẽ ôm cô ấy, sờ tóc dài của cô ấy, thậm chí...nếu có thể tiến thêm một bước, còn muốn hôn lên trán cô ấy một cái, nói với cô ấy rằng, không cần kiên trì không cần ẩn nhẫn.
Cô nhớ tới cái ôm của Nguyễn Ức, nhớ đến hai tay cô ấy vòng qua eo mình, mang theo ẩn nhẫn cùng yếu ớt như sắp vỡ tan.
Trong lòng hụt hẫng chua xót.
Tô Tiêu Vũ đứng dậy, video call cho cha mẹ.
Tinh thần cha Tô mẹ Tô thoạt nhìn đã khá hơn nhiều. Cha Tô phơi nắng đen hơn rất nhiều so với khi ở Bắc Kinh, ông cười đến lộ ra hàm răng trắng sáng: "Tiểu Vũ, con thế nào rồi? Công việc không vội không vội, cha và mẹ con mới vừa ở ngoài đồng về."
Trước đây, người một nhà không ai nghĩ tới, bận rộn nửa đời người, cha Tô cùng mẹ Tô lại thật sự về quê, về với sinh hoạt ruộng vườn.
Vòng đi vòng lại phấn đấu nửa đời người, hết thảy lại trở về điểm xuất phát.
Cuộc đời này, chính là thân bất do kỷ như vậy.
Điện thoại bị cúp.
Tô Tiêu Vũ một mình ngồi yên lặng thật lâu. Cô đơn. Từ này đối với cô vẫn luôn vô duyên không gặp. Tuy rằng sau khi trong nhà gặp chuyện, bạn bè dường như thay đổi một vòng, nhưng chỉ cần cô muốn, tùy thời điểm vẫn có thể hẹn mấy người bạn tốt đi chơi đùa.
Nhưng hiện giờ, cô không có tâm tình này.
Cô cũng không biết bản thân làm sao, xuất quỷ nhập thần ngồi xe buýt đến gần phòng làm việc Ức Niệm.
Cô không tới gần, chỉ đứng nhìn từ xa.
Cô biết, Nguyễn tổng ngày thường sẽ cùng bà nội sinh hoạt bên nhau. Nhưng cô ấy không hay trở về, phần lớn thời gian đều ở nơi này.
Tô Tiêu Vũ không dám đến quá gần, sợ Nguyễn Ức phát hiện, liền trộm tránh dưới tàng cây, nhìn vào trong phòng.
Phòng làm việc là căn nhà hai tầng, chỉ có tầng hai đang bật một chiếc đèn, mặt khác một mảnh đen như mực.
Tô Tiêu Vũ híp nhìn, ẩn ẩn qua cửa sổ thấy một người đang đứng, trong tay cầm ly rượu, an tĩnh uống.
Tuy rằng không thể nhìn rõ, nhưng giác quan thứ sáu của phụ nữ nói cho Tô Tiêu Vũ đấy chính là Nguyễn tổng, là người phụ nữ khiến cô ngày đêm không yên.
Đôi mắt cô không chớp lấy một cái, nhìn chăm chú bóng hình xinh đẹp kia, chừng vài phút, sâu kín thở dài: "Đạm mi như thu thủy, ngọc cơ hữu thanh phong*, thật đẹp."
*Mi mỏng như làn nước mùa thu, da ngọc tựa như làn gió nhẹ nhàng.
Tô Tiêu Vũ hoàn toàn đắm chìm trong hình bóng người đẹp u buồn như thơ như hoa. Thình lình, phía sau truyền đến thanh âm quen thuộc.
"Cô đang làm gì vậy?"
Chân Tô Tiêu Vũ lảo đảo một cái, khiếp sợ quay đầu, chỉ thấy Nguyễn Ức xách theo một cái túi trên tay, kinh ngạc nhìn mình.
Tô Tiêu Vũ:...
......
Nguyễn tổng sao lại ở chỗ này?
Nguyễn Ức nhìn cô chằm chằm: "Sao cô lại ở đây?"
Tô Tiêu Vũ:...
Mười phút sau.
Tô Tiêu Vũ ngồi trên sô pha, hai tay bưng chén trà, trên mặt vẫn duy trì nụ cười xấu hổ mà không mất lễ phép.
Mà đứng trước mặt cô hiện giờ là người đẹp vừa làm cô lầm tưởng là Nguyễn tổng.
Bà nội Nguyễn Thu của Nguyễn Ức dùng đôi mắt phát sáng nhìn cô: "Tiểu Vũ, sao con lại đến đây?"
Tiểu Vũ:...
Bà chủ tịch gọi cô là Tiểu Vũ.
Chắc là nghe qua Nguyển tổng nói vừa tuyển trợ lý mới đi, thật là nhiệt tình...
Tô Vũ thụ sủng nhược kinh, hoảng loạn nhìn Nguyễn Thu: "A...cháu...là tiện đường đi qua..."
Nhìn xem, một lời nói dối thật không chất lượng.
Nguyễn Thu nhìn Tô Tiêu Vũ, trong mắt đều là tán thưởng, nhiều năm không thấy, nhóc con năm đó đã trở thành thiếu nữ rồi, thật xinh đẹp, thật đẹp trai, thật xinh gái, cái khác không nói, cứ như vậy đã đủ tư cách làm con dâu nhà họ Nguyễn rồi.
Nguyễn Ức đi tới, đưa một que kem cho Nguyễn Thu: "Đã nói, mỗi ngày chỉ có thể ăn một que."
Nguyễn Thu nhận lấy, thật đúng là có thể gánh được danh hiệu "phu nhân" bảo dưỡng tinh xảo nhất, cũng không trách mắt Tô Tiêu Vũ vụng về nhìn nhầm, trừ bỏ vết tích trên khóe mắt, chỗ nào có thể nhìn thấy được bóng dáng của năm tháng.
"Không biết ngài ở đây, Nguyễn tổng, cháu...." Tô Tiêu Vũ có chút xấu hổ, thật muốn đánh chết chính mình, hơn nửa đêm nhìn nhầm bà chủ tịch thành Nguyễn tổng thì thôi, lại còn mê mệt người ta hơn mười phút.
Nguyễn Ức ngồi đối diện bà nội, Nguyễn Thu nhướng mày: "Ôi chao,