Chương 19.
Chính Trực...Chính Trực...Chính Trực...
Hai chữ này giống như ma chú phóng qua phóng lại trong đầu, Tiểu Vũ vẫn luôn chìm trong trạng thái linh hồn bị đào rỗng, thậm chí Nguyễn Thu ở bên tai cô gọi vài tiếng : "Tiểu Vũ, Tiểu Vũ?" cô đều không nghe thấy, đôi mắt thẳng tắp, cũng không biết đang lạc vào cõi thần tiên nào.
Nguyễn Ức hít một hơi thật sâu, chịu đựng xúc động muốn xé nát bà nội, gọi một tiếng: "Tô Tiêu Vũ."
Một tiếng thanh lãnh gọi đến làm linh hồn Tiểu Vũ quay về, cô ngây ngốc nhìn Nguyễn Ức, mặt vặn vẹo biến hình.
Cô ấy là Chính Trực...nhưng cô đã xem lý lịch của Nguyễn tổng, tuổi cô ấy lớn hơn so với mình...
A, đúng rồi, Tố Nhu có nói, Nguyễn tổng vì để thu phục lòng người, chắc chắn đã sửa tuổi.
Nhưng mà...nhưng mà...
Tô Tiêu Vũ gắt gao nhìn mặt Nguyễn Ức, trong đầu nỗ lực hồi tưởng lại Chính Trực Quý Phi của cô khi còn nhỏ, chỉ là ẩn ẩn nhớ rõ Chính Trực thích lego, Chính Trực sẽ buộc hai bím tóc nhỏ...luôn luôn sạch sẽ, không thích nhiều lời.
Nguyễn Ức đương nhiên biết cô đang nghĩ gì, cô một mặt giận dữ với bà nội, một mặt có chút buồn cười nhìn bộ dạng bị dọa choáng váng của Tiểu Vũ, cực kỳ sảng khoái hả giận.
Cô đã từng nghĩ tới, nếu có một ngày, Tô Tiêu Vũ nhớ ra mình là Chính Trực sẽ có phản ứng thế nào.
Trên cơ bản là giống hệt bây giờ.
Đây là cảm giác báo thù vả mặt vui sướng của sủng phi một thời bị vứt bỏ dành cho Hoàng Thượng.
Thấy cô giờ khắc này nhìn mình chằm chằm, đại khái là nhớ lại hai bím tóc nhỏ của mình khi còn bé đi, chẳng lẽ chỉ có cái đấy là khiến cô nhớ kỹ?
Nguyễn tổng cười lạnh: "Lại đang làm sao?"
Tô Tiêu Vũ lùi ra, "Không, không có việc gì, đại khái là mùi rượu nồng quá."
Nguyễn Ức:...
Cút đi.
Tiểu Vũ muốn vả mặt, cô đang nói cái quỷ quái gì vậy, vừa mới bảo sẽ không ghét bỏ Nguyễn tổng, như thế nào lại tự dẫm vào phân?
Cái chân này đúng là dẫm quá chuẩn.
Nguyễn Ức hừ lạnh một tiếng, sắc mặt khó coi, trực tiếp xoay người vào nhà.
Nguyễn Thu ở bên cạnh giả vờ không hiểu nhìn bộ dáng bị dọa choáng váng của Tiểu Vũ, nén cười: "Tiểu Vũ, con làm sao vậy?"
Tô Tiêu Vũ nhìn bà nội, giọng nói như nuốt phải lông gà: "A? Không sao...bà nội, con không sao."
Nguyễn Thu gật đầu, tốt bụng nhắc nhở: "Con vừa rồi vẫn luôn vung tay chân cùng hướng."
Thấy đứa bé bị sợ tới mức này, không cần đi điều tra, bà cũng biết thủ đoạn sắc bén của cháu gái yêu quý thường ngày.
Tô Tiêu Vũ:...
Cô đây cứ khẩn trương là lại dễ dàng vung tay chân cùng hướng, lần trước phỏng vấn cũng vậy.
Quá nửa đêm.
Tô Tiêu Vũ không dám vào phòng, cô ngồi xổm trên mặt đất, làm ra việc hết sức không hiếu thuận.
Đã 11 giờ, cô không sợ gọi điện cho cha mẹ ngủ sớm ở quê sẽ đánh thức họ.
Cha Tô mơ mơ màng màng ghé vào, mẹ Tô cầm di động khẩn trương: "Tiểu Vũ, sao thế?"
Mẹ cho rằng nửa đêm Tiểu Vũ phải gọi điện, là do bị giục nợ bằng bạo lực.
Tiểu Vũ cúi đầu, dùng tay nắm chặt đám cỏ trên mặt đấy, giọng nói như hết hơi: "Mẹ, con hỏi mẹ chuyện này, mẹ nhất định phải suy nghĩ thật kỹ trả lời con."
Mẹ Tô nghe xong lập tức ngồi dậy, "Con làm sao thế?"
Chẳng lẽ mấy kẻ vô nhân tính đó tìm được con gái muốn trả thù rồi?
Cha Tô cũng bị vợ làm sợ tới mức ngồi thẳng lên, tai gắt gao dán vào điện thoại.
Tô Tiêu Vũ ngồi trong gió lạnh run bần bật, thân ảnh yếu đuối: "Mẹ, mẹ còn nhớ rõ khi còn bé, con có một người bạn con rất thích không?"
Mẹ Tô ngẩn người, không nghĩ Tiểu Vũ sẽ chuyển đến đề tài này, gật đầu: "Biết chứ, là bạn nhỏ thích mặc váy trắng hồi tiểu học phải không?"
Tô Tiêu Vũ:...
Cha Tô bên cạnh nói thầm: "Không phải đâu, con gái nói là khi còn bé, có phải bạn nhỏ học nhảy lớp hay buộc tóc đuôi ngựa mắt như hoa không?"
Tô Tiêu Vũ:...
A a a, cô muốn chết!
Tô Tiêu Vũ ngừng một chút, yếu ớt hỏi: "Là Chính Trực hay buộc tóc thành hai bím nhỏ, quen biết từ hồi nhà trẻ, sau khi chúng ta chuyển nhà còn đến thăm con, không biết tại sao lại nổi giận chạy đi, cha mẹ còn nhớ rõ không?"
Là Chính Trực à.
Làm sao cha Tô mẹ Tô lại không nhớ?
Mẹ Tô cười, "Đương nhiên, con làm sao đột nhiên nhớ đến hỏi về cô bé, mẹ với cha con đương nhiên nhớ rõ, con còn bé tí đã dắt người ta về nhà, còn làm trò trước mặt cha mẹ nói lớn lên muốn cưới người ta sao?"
Tiểu Vũ tay không bắt lấy cổ mình, dùng sức véo.
Trời ạ.
Ông trời giết Tô Tiêu Vũ đi, ai lại nói ra lời xấu hổ như vậy.
Cha Tô cùng mẹ Tô thời gian này lão hóa ngược thành hai trẻ già, cha Tô vừa nghe không phải do đòi nợ liền cùng con gái xõa ra nói chuyện phiếm, lập tức hưng phấn hồi tưởng: "Cha cũng nhớ rõ, con lúc bé còn đòi mẹ nấu cơm cho người ta, cô bé Chính Trực kia, cha vẫn có ấn tượng, không thích nói chuyện nhiều, nhưng rất thích đứng phía sau nhìn con, đúng không? Thế nào, con gặp lại cô bé rồi à? Ai, vợ ơi." Bên kia điện thoại truyền đến tiếng xốc chăn nhỏ vụn, "Tôi nhớ gia cảnh nhà Chính Trực cũng không tồi, là đứa bé ngoan ngoãn."
Mẹ Tô gật đầu: "Không phải sao? Lúc ấy hai mình còn khen Tiểu Vũ có sức hấp dẫn, ha ha ha."
Tô Tiêu Vũ:...
Trời ơi.
Trên đời còn cặp cha mẹ tàn nhẫn như vậy sao?
Tiểu Vũ thở ra một hơi cuối cùng: "Lúc ấy...chúng con rất thân sao?"
Mẹ Tô gật đầu, "Đương nhiên, mẹ còn nhớ hai đứa cùng ngủ chung một giường, bạn nhỏ như vậy, mẹ nhớ đặc biệt rõ ràng."
Tô Tiêu Vũ:...
Cả người vô lực cúp điện thoại, Tô Tiêu Vũ một tay chỉ trời: "Ông trời, ông là muốn chỉnh chết tôi sao?"
"Răng rắc" một tiếng, phía chân trời ầm ầm sấm sét, đột nhiên gió to kích động, bão táp cứ như vậy tiến đến.
Tiểu Vũ:.....
Ông trời thật muốn giết người!
Đúng rồi.
Nguyễn tổng là Chính Trực.
Nhất định không sai.
Cô còn nhớ rõ, Chính Trực thích nhất chơi lego....cô lúc ấy còn thắc mắc người lạnh lùng cao ngạo như Nguyễn tổng vậy mà lại thích lắp lego.
Trời ơi...
Mệt cô còn mặt mũi cùng Tố Nhu nói cái gì, không trong sáng được cái gì, đến bây giờ còn chưa chạm được vào tay Nguyễn tổng cái gì, rồi sao? Khi còn nhỏ hai cô đã cùng chung chăn gối rồi!
Tô Tiêu Vũ đau khổ không chịu được ôm lấy chính mình, cô nên làm gì bây giờ? Bình tĩnh, Tiểu Vũ, phải bình tĩnh một chút, có lẽ Nguyễn tổng cũng quên mình rồi đúng không? Cũng giống mình, quên Tô Tiêu Vũ mất rồi đúng không?
Phòng làm việc.
Nguyễn Ức đã khôi phục trạng thái, ôm hai tay cười như không cười hướng ra ngoài cửa sổ sát đất.
Trời quá tối, coi như ven đường có ánh đèn, cô cũng không thấy rõ biểu tình của