Chương 23.
--- Đến con bé lại thành biến dị, ta nhìn còn thấy giống củ cải nhỏ.
Lời này ứng với biểu tình nghiêm túc phát ra lửa của Nguyễn tổng.
Tiểu Vũ thiếu chút nữa đau sốc hông.
Nhịn xuống.
Nhất định phải nhịn xuống.
Ai u.
Nguyễn tổng của cô, rốt cuộc lại trở về bộ dáng hoạt bát sinh động như khi còn nhỏ.
Tuy rằng lực kiềm chế của Tiểu Vũ không tồi, rốt cuộc không cười ra tiếng, nhưng Nguyễn tổng vẫn nổi giận, đầu tiên là gọi cho bà nội kêu người già cứ nói cái gì linh tinh không đứng đắn, đồ ăn khuya Tiểu Vũ làm cho cũng không ăn.
Đóng cửa lại, Nguyễn Ức ngồi trong phòng khắc chế cảm xúc, cô đã thật lâu không phẫn nộ như vậy, không phải cô nhỏ nhen, mà việc này liên quan đến vấn đề tôn nghiêm của mình.
Trầm mặc trong chốc lát, Nguyễn Ức mở ngăn kéo, lục lọi nửa ngày, tìm ra thước đo tỉ mỉ đo chiều dài ngón tay.
Mặc kệ người khác thế nào, cô chỉ cần so với ngón tay thon dài tinh tế của Tiểu Vũ.
Thời điểm cất thước về chỗ cũ, Nguyễn Ức ngừng một chút, cô cúi đầu, trầm mặc nhìn khung ảnh được cất kỹ.
Là tấm ảnh chụp một nhà năm người hạnh phúc.
Cô được hai mẹ ôm vào trong lòng, hai bà lại như trẻ con cười nháo bên cạnh.
Khi đó, mọi người hạnh phúc biết bao.
Tiểu Vũ nào biết tâm tư Nguyễn Ức, cô ngồi một mình trên sô pha, nhớ lại bộ dáng thẹn thùng của cô ấy, muốn cười lại phải nhịn cười, cuối cùng lăn thành một cục.
Quá yêu.
Cô thật sự thích Chính Trực như vậy, có máu có thịt, có sinh khí có phát giận rồi thẹn thùng.
Đến gần một chút, lại nỗ lực một chút. Nếu đã quyết định không đi, cô phải nỗ lực thật nhiều, để có thể một lần nữa có được Chính Trực đáng yêu.
Nhưng nào có chuyện dễ dàng như vậy? Băng dày ba thước, không chỉ lạnh một ngày.
Nguyễn tổng không uống canh, Tiểu Vũ sợ lãng phí liền tự mình giải quyết, tối nay có chút khát, thời điểm đi đi vệ sinh uống nước xong thiếu chút nữa bị dọa chết.
Vì ánh đèn hơi tối, cô chỉ có thể mơ hồ nhìn thấy trong phòng khách có một thân ảnh đang ngồi, còn có một chút ánh lửa châm hồng ở kia.
Tim Tiểu Vũ nhảy phịch phịch, thử tiến đến: "Nguyễn tổng?"
Trong nhà cũng chỉ có hai người các cô, nếu không phải Nguyễn Ức thì chính là quỷ.
"Ừ."
Nguyễn Ức bật đèn bàn, xoay người nhìn Tô Tiêu Vũ.
Một cái liếc mắt ấy, Tiểu Vũ vĩnh viễn quên không được.
Bóng đêm có thể khiến mọi cảm xúc được che giấu hoàn hảo ban ngày lộ ra.Mấy ngày nay, Tiểu Vũ được nhìn thấy Nguyễn tổng cười rất nhiều, trong ký ức của cô, dường như đã lâu không gặp đôi mắt mỏi mệt u buồn của Nguyễn Ức.
Nhưng một ánh nhìn kia, trong mắt Nguyễn Ức đều là đau đớn cùng bi thương.
Tiểu Vũ nhìn đôi mắt cô: "Sao cậu không ngủ?"
Nguyễn Ức hơi nghiêng đầu, "Cậu ngủ trước đi."
Cô sao lại không muốn ngủ? Chỉ là ngủ không được, cưỡng ép chính mình nằm trên giường vài tiếng đồng hồ, cuối cùng càng nằm càng bực bội, cách cái ngày không muốn nghĩ tới càng gần, tim cô như bị thứ gì bóp nghẹt không thoải mái.
Tiểu Vũ muốn cùng cô tâm sự, Nguyễn Ức lại như có thể nhìn thấu ý nghĩ của cô. "Ngày mai phải đi Vĩnh Cùng sơn trang, cậu còn phải lái xe, nghỉ sớm đi."
Ngữ khí mang một theo nửa mệnh lệnh.
Tiểu Vũ yên lặng một lát, nghĩ ngợi, vào phòng bếp lấy một cốc sữa ấm đặt bên cạnh Nguyễn Ức, "Vậy cậu cũng đi ngủ sớm một chút."
Nguyễn Ức không nói gì, giơ tay, an tĩnh hút một hơi thuốc.
Con gái hút thuốc đôi khi thật gợi cảm.
Tuy rằng Tiểu Vũ không hy vọng Nguyễn Ức như vậy, nhưng không thể không nói, khi môi cô ấy dán vào điếu thuốc, thời điểm nhẹ nhàng nhấp môi, thật gợi cảm vô cùng, khiến Tiểu Vũ cũng phải hâm mộ điếu thuốc kia.
Tiểu Vũ rốt cuộc vẫn rời đi.
Người trước mắt nếu vẫn là Chính Trực khi nhỏ, cô rất có khả năng sẽ liền ôm eo cô ấy an ủi cô ấy bảo cô ấy hãy đi ngủ.
Nhưng cô không thể.
Hai cô tuy rằng vẫn còn tình cảm lúc nhỏ, nhưng thời gian đã trôi qua lâu như vậy, hai người đã sớm không còn là hai đứa bé khi ấy, mà Chính Trực hiện tại là lãnh đạo cao cao tại thượng của Ức Phong.
Tiểu Vũ rời đi.
Độ ấm trong phòng khách như thể hạ thấp vài phần.
Nguyễn Ức cũng không đi lấy thảm lông, cô cứ như vậy an tĩnh tự ôm lấy mình, nhìn cốc sữa trên bàn trà đến xuất thần.
Không biết qua bao lâu. Mãi cho đến khi sữa đã hoàn toàn nguội lạnh, cô cũng không động đến.
Đôi khi, Nguyễn Ức sẽ chán ghét chính mình.
Cảm xúc thay đổi như vậy, cô chịu không nổi, vô luận ai đến gần cũng sẽ thấy mệt mỏi.
Tiểu Vũ không biết chuyện gì đã xảy ra, thất thần, hôm sau cô nhận được điện thoại của Tố Nhu nói cha mẹ cô ấy đã đi công tác, một mình ở nhà sợ hãi, muốn gọi cô đến ở cùng mấy ngày.
Thời điểm Tiểu Vũ nói với Nguyễn Ức, Nguyễn Ức chỉ trầm mặc nghe.
Tiểu Vũ cũng hơi thấp thỏm, kỳ thật cô cũng luyến tiếc phải đi, nhưng Tố Nhu là người bạn quan trọng nhất trong cuộc sống của cô, trước kia thường xuyên bầu bạn lẫn nhau, khoảng thời gian này bởi vì Nguyễn tổng, Tố Nhu đã rất oán giận.
"Ừ."
Nguyễn Ức gật đầu, nhìn Tiểu Vũ: "Từ từ thả lỏng."
Người tuy rằng đã đi, nhưng trong lòng Tiểu Vũ không có tư vị, thậm chí thời điểm buổi tối đi ngủ, cô còn vỗ vỗ mặt nạ nói với Tố Nhu: "Nguyễn tổng hiện tại đang làm gì? Có phải lại không ngủ yên không?"
Tố Nhu trợn trắng mắt, ném gối qua, "Đồ trọng sắc khinh bạn, há mồm ngậm miệng đều là Nguyễn tổng nhà cậu. Còn chưa yêu đương đã làm chính mình mệt như vậy, về sau nếu thật ở bên nhau còn không biết thành cái dạng gì."
Tiểu Vũ kéo gối ra, "Cậu không hiểu, trong lòng cậu ấy có thương tích, cần phải tự mình vượt qua."
Tố Nhu thở dài, "Tôi không hiểu cô ấy, nhưng lại càng không hiểu nổi cậu."
Như thế này quá không giống Tiểu Vũ, ai chẳng biết châm ngôn trước kia của Tiểu Vũ là tận hưởng lạc thú trước mắt, mỗi ngày vui vẻ, ngày ngày vui vẻ, thời điểm trong nhà phá sản, các loại áp lực ập đến, Tố Nhu vẫn thường xuyên thấy cô ấy tươi cười, nhưng hiện giờ, vậy mà cô lại thấy bi thương cùng u buồn trong mắt cô ấy.
......
Sáng sớm, Nguyễn Ức vẫn ngồi trong phòng khách tối om kéo kín rèm như cũ, trên tay giơ một ly rượu vang đỏ nhẹ nhàng uống, trong không khí tràn ngập hương rượu cùng mùi đàn hương của cô.
Thời điểm Nguyễn Thu đẩy cửa phòng ngủ, nhìn thấy cháu gái, đau lòng không được, nhưng khi ra khỏi phòng liền duỗi người thở ra lười biếng: "Lại không ngủ sao?"
Nguyễn Ức nghiêng đầu nhìn bà nội.
Tuy là cháu gái mình, nhưng Nguyễn Thu vẫn quay đầu, không đối diện cùng cô: "Ai, Chính Trực, không cần chuyện gì cũng giấu trong lòng, con không muốn Tiểu Vũ đến nhà người bạn kia, vì sao không thẳng thắn nói cùng con bé?"
Nguyễn Ức bằng phẳng: "Con không có."
Thanh âm bà nội rất trầm: "Ngày mai vẫn để ta gọi bác sĩ Lilo đến kiểm tra một chút đi, nghỉ dưỡng một chút, con lại gầy rồi."
Nguyễn Ức không nói.
Mấy năm nay, cô còn chưa gặp đủ loại bác sĩ sao? Người nào cũng nói "nguyên nhân bệnh" của cô không phải xuất phát từ thân thể, mà đến từ trong lòng. Nhưng phải làm sao đây? Chính cô cũng là một trong những chuyên gia tâm lý ưu tú nhất.
Đáng buồn cỡ nào, nực cười cỡ nào, trào phúng cỡ nào.
Cô có thể cứu rất nhiều người, duy nhất không thể cứu rỗi chính mình.
Nguyễn Thu hiểu tính cách cháu gái, cũng không dám nói quá nhiều, bình tĩnh ăn bữa sáng, thừa dịp Nguyễn Ức đang thay quần áo liền gọi cho A Luân.
A Luân bình thường cà lơ phất phơ, thấy bà chủ tịch gọi đến lập tức cung kính.
Nguyễn Thu: "Nhanh gọi Tiểu Vũ về đi, tốt nhất đến ngày đó có thể ở bên con bé."
Thời điểm Tiểu Vũ ở đây, cháu gái tốt xấu gì cũng có bộ dáng giống người, hiện tại thì sao? Cả người quạnh quẽ, như người chết không có một chút độ ấm.
A Luân ăn ngay nói thật, báo cho Nguyễn Thu tất cả hành động gần nhất của Nguyễn Ức, Nguyễn Thu nghe xong, yên lặng thật sâu mới cúp điện thoại.
Nguyễn Ức sửa sang lại ống tay áo từ trong phòng đi ra, nhìn biểu tình bà nội: "Bà gọi cho A Luân sao?"
Nguyễn Thu:...
Nguyễn Ức soi gương, lấy son môi ra, tô màu đỏ tươi lên đôi môi mất huyết sắc như vẫn luôn làm.
Khi ấy, mỏi mệt cùng tiều tụy trong mắt cô đã chẳng còn, thay vào đó là khí phách coi rẻ thiên hạ cùng sắc bén.
Nguyễn Thu lẳng lặng nhìn cháu gái của mình, sau một lúc lâu, bà nhẹ giọng nói: "Không cần tạo quá nhiều áp lực cho mình như vậy, rất nhiều chuyện cũng không liên quan đến con."
Nguyễn Ức nhăn mày: "Bà nội, bà muốn nói gì?"
Nguyễn Thu bình tĩnh, tay vuốt ve cái cốc: "Con là cháu gái của ta, ta nhìn con lớn lên từng ngày, còn không biết con đang suy nghĩ gì sao? Bà nội đã nói, các mẹ của con đã rời đi, không còn bất kỳ liên hệ gì với con, năm đó mẹ con trước khi phẫu thuật, nếu không mang thai, có lẽ ---"
"Bà nội cũng nói có lẽ."
Ánh mắt Nguyễn Ức lạnh xuống, vành mắt đều đỏ, cắn chặt răng: "Cũng chỉ là có lẽ."
Nói xong lời này, cô đã xoay người đi rồi, khi cánh cửa kia đóng lại, Nguyễn Thu chậm rãi cúi đầu.
Cháu gái được hai người mẹ nuôi nấng lớn lên.
Hai người yêu nhau, đã từng ước nguyện sống đến bạc đầu.
Chỉ là ông