Chương 27.
--- Không chuẩn bị tìm người khác sao? Tôi cảm thấy Tố Nhu là một cô gái không tồi.
Lý Yên trầm mặc một lát, nhìn Nguyễn Ức: "Nguyễn tổng, tôi tạm thời chưa có ý định này."
Nguyễn Ức nghe xong gật đầu, cô nhìn Lý Yên, lại liếc sang A Luân, như suy tư gì: "Thời điểm tốt để mở lòng cho người mới vào."
Lý Yên:...
Tốt nhất vẫn là người độc thân đúng không?
Nguyễn Ức như vậy đừng nói là đối người khác, kể cả Lý Yên cũng cảm thấy xa lạ, Nguyễn tổng ngày thường khôn khéo sắc bén trên thương trường, nói đến tình cảm lại có chút ngây ngốc?
Tiểu Vũ lại tương phản.
Lý Yên nhìn Tiểu Vũ, trong công việc, có thể nói Tiểu Vũ đã hết sức nỗ lực, với cô cũng có thể dùng mấy chữ "miễn cưỡng chấp nhận được" để hình dung. Nhưng trong tình cảm, cô ấy đúng là tên đạo tặc chuyên trộm tâm chốn đào nguyên, bé tí ở nhà trẻ đã bày đặt mở hậu cung, nếu không phải nhờ năng lực này, mới có thể khiến Nguyễn tổng bị trục xuất vài lần vẫn nhớ mãi không quên.
Tố Nhu định chờ đến lúc nghỉ trưa mới tới, Tiểu Vũ thu xếp xong liền bắt đầu nghĩ xem nên ăn cái gì.
Rốt cuộc vẫn đang trong thời kỳ thắt lưng buộc bụng, thời điểm xem đồ ăn, Tiểu Vũ không khỏi liếc mắt nhìn giá tiền, Nguyễn Ức thấy, hướng ánh mắt đến A Luân.
A Luân lập tức hiểu, chạy đến quầy bar tìm chủ quán bắt chuyện một phen, rồi cười tủm tỉm mang về một tấm thẻ.
"Bang" một tiếng, thẻ bị ném đến trước mặt Tiểu Vũ, Tiểu Vũ giật mình nhìn thoáng qua, "Đây là..." Cô càng nhìn kỹ càng kinh ngạc: "Thẻ kim cương?"
Ôi chao.
Vừa rồi cô đã xem điều kiện trở thành hội viên kim cương. Xem xong muốn thầm chửi rủa. Đây chỉ là một quán cà phê, có cần thiết phải kiêu ngạo như vậy không?
Nguyễn Ức cũng không nhìn sang, cô không có thói quen đối tốt với người khác, chỉ nghiêng đầu lạnh nhạt: "Cậu vì tôi mới bị thương, coi như là bồi thường đi."
Tiểu Vũ tưởng mình nghe lầm: "Vì cậu mới bị thương?"
Nguyễn Ức đối diện với đôi mắt cô, khó được dịu dàng nhắc nhở: "Eo rồng."
*Long yêu 龙腰 = eo rồng = eo Long Vương.
Tiểu Vũ nhe răng nhếch miệng, cảm thấy cơn đau dưới eo vừa mới giảm bớt một chút đã xuyên lên tim, cô nhìn chằm chằm tấm thẻ, rồi lại nhìn Nguyễn tổng, "Chúng ta về sau...đều tới đây dùng cái này đi."
Tiểu Vũ quả thật biết dỗ dành. Một câu "chúng ta" liền nói mềm lòng Nguyễn tổng.
Lý Yên có thể thấy được Nguyễn tổng luôn lạnh băng đang tươi cười ấm áp, làm người như được tắm mình trong gió xuân. A Luân ngơ ngẩn nhìn, đôi mắt không muốn lùi lại. Đã rất nhiều năm rồi, cô chưa nhìn thấy Nguyễn Ức như vậy.
Tố Nhu khoan thai đến muộn, vốn cô có tính nôn nóng đĩnh đạc, vừa bước vào liền không khách khí cầm nước đá trong tay Tiểu Vũ uống một hơi, lau mồ hôi trên trán: "Muốn ăn sao? Sao lại gọi ít đồ như vậy? Cho chim non ăn đấy à?"
Tiểu Vũ xấu hổ cười, thẹn thùng vuốt lại tóc mái trên trán: "Người ta luôn ăn ít như vậy mà."
Bên cạnh vẫn còn Nguyễn tổng cùng hai bà chị, phải chú ý hình tượng.
Tố Nhu hoài nghi nhìn cô, lại nhìn chằm chằm eo cô: "Cậu xác định bị lắc mông chứ không phải lắc đầu?"
Tiểu Vũ:...
Nguyễn Ức cúi thấp đầu, tóc dài ngăn lại khuôn mặt, khóe môi giơ lên, A Luân cùng Lý Yên trực tiếp bò trên bàn.
Tố Nhu mất nửa ngày mới ngăn nhịp thở hổn hển ngừng lại, cô đánh giá Tiểu Vũ, vẻ mặt nghi hoặc: "Cái tên này, bị thương sao còn khí sắc tốt như vậy? Đúng rồi, cậu cùng Nguyễn tổng thế nào rồi?"
Tiểu Vũ vừa nghe đã kinh hãi, nhanh chóng nhét đùi gà vào miệng bạn tốt: "Ăn cơm, hôm nay chúng ta không nói chuyện công việc."
"Quên đi quên đi." Tố Nhu phất phất tay, cho rằng Tiểu Vũ xấu hổ, "Cậu không có việc gì là được, như thế nào còn làm eo bị thương?"
Tiểu Vũ an ủi cô: "Tôi không sao, đã xếp lịch vật lý trị liệu, làm vài lần là tốt rồi."
Tố Nhu ăn một miếng mì Ý, "Tiểu Vũ, cậu nhất định phải để ý, eo tuyệt đối phải dưỡng thật tốt."
Lời này nghe quen quen, hình như Nguyễn tổng cũng từng nói qua, Tiểu Vũ theo bản năng hỏi: "Vì sao?"
Tố Nhu cười: "Vòng eo mềm mại sẽ quyết định tính hài hòa mỹ mãn cho sinh hoạt về sau, cậu nếu đến hông còn vặn không được, biết lăn lộn thế nào?"
Tiểu Vũ đỏ mặt, hai con mắt trừng lên.
Gì cơ?
A Luân cùng Lý Yên đều ghé vào trên bàn run rẩy, Nguyễn Ức mặt không đổi sắc nhìn Tiểu Vũ một cái, tâm tình rất tốt.
Vẫn là rất thích bộ dáng thẹn thùng đỏ mặt của cậu ấy.
"Aishh, đừng nói cậu, Tiểu Vũ, tôi cùng Vương Luân chia tay rồi."
Ngữ khí của Tố Nhu trầm xuống, khuôn mặt trầm trọng nhìn ra ngoài cửa sổ. Giờ này khắc này, một viên bi thương trong tim, đại khái là đang yêu cầu bạn tốt đến che chở an ủi.
Tiểu Vũ là ai, cô trực tiếp trợn trắng mắt, "Đừng tưởng tôi không nhìn ra cậu vui vẻ."
Rốt cuộc đã đi làm, số tuổi cũng đến rồi, Tố Nhu được đồng nghiệp cùng đơn vị giới thiệu một người con trai, ban đầu ở bên nhau còn ổn, tuy nói không có cảm giác tim đập rộn ràng gì nhưng cũng không phản cảm, nhưng càng về sau lại càng cảm thấy không đúng.
Tố Nhu duỗi tay bóp chặt mặt Tô Tiêu Vũ: "Ây da mẹ ơi, vẫn là Tiểu Vũ hiểu tôi, không sai, tôi rất vui, rất rất vui, cuối cùng cũng ném bay cái tên quấn quít kia rồi, ai da ai da, Tiểu Vũ, tôi được khôi phục độc thân, chúng ta có thể quay lại thời gian trước kia ăn ăn uống uống cùng nhau chơi đùa!"
Tiểu Vũ bị miết đến mặt đỏ bừng "Rốt cuộc vì sao chia tay?"
Tố Nhu hơi bực bội, "Quá chán, chúng tôi ở bên nhau hai tháng ăn mười mấy bữa lẩu cay, mấy hôm trước sinh nhật tôi...hắn vậy mà tặng tôi một đôi tất chân...quả thật hết chỗ nói, Tiểu Vũ, tuy nói tôi không phải con nhà giàu gì, nhưng cũng vẫn dư dả đi?"
Tiểu Vũ:...
Đúng là nên tách ra.
"Cậu không nói với hắn sau?" Tiểu Vũ nhìn sắc mặt Tố Nhu hỏi, "Có lẽ hắn cũng vừa tốt nghiệp không có nhiều tiền?"
Tố Nhu phất tay: "Nói cái gì chứ, căn bản cũng không phải vì chuyện này, nếu thật sự yêu một người, đương nhiên sẵn sàng tốn tiền vì người đấy, cho dù chính mình có mười khối cũng cho đối phương được tám khối, không phải sao? Nếu tôi là đàn ông, tôi tìm cậu làm bạn gái." Cô cong môi xinh đẹp: "Hai chúng ta đến chỗ này ăn, tôi khẳng định làm cho cậu cái thẻ hội viên kim cương! Cho cậu ăn uống hưởng dụng bất tận."
Tiểu Vũ:...
Cạc cạc cạc.
Ngoài cửa truyền đến tiếng quạ đen kêu.
Lý Yên cùng A Luân cười thành hai cái bánh quai chèo.
Nguyễn Ức lúc này không thèm xem Tiểu Vũ, cô nhìn đàn quạ đen ngoài cửa sổ, như suy tư gì đó: "Rất thông minh."
Tố Nhu hoàn toàn đắm chìm trong mấy lời luyên thuyên của chính mình, không thèm nhìn đến biểu cảm của Tiểu Vũ, cô tiếp tục nói: "Tôi coi như đã nhìn thấu, về sau tuyệt đối không thể dễ dàng yêu đương, lấy sắc đẹp này của tôi, hừ, quay đầu lại cũng tìm