Chương 54.
--- Sau đó, chị gái sặc chết.
Chuyện cười thật là buồn cười.
Tiểu Vũ giữ chặt Nguyễn Ức, hạ giọng: "Cậu làm gì thế?"
Nguyễn Ức u oán nhìn Mục Tâm trên giường: "Chị ấy không ăn, cũng không động, còn làm bộ không nghe thấy."
Tiểu Vũ:...
Mục Tâm:...
Tiểu Vũ muốn hòa hoãn không khí, nhanh chóng nói: "Có thể là không thích ăn táo, mình có mang cháo đậu xanh đây."
Cháo là cô cố ý nấu, cô đã hỏi qua A Sâm, A Sâm nói Mục Tâm thích món này, còn cho thêm một ít đường.
Cháo sắp được đưa đến bên miệng.
Mục Tâm vẫn không nhúc nhích.
Tiểu Vũ nhìn sang Nguyễn Ức cầu xin giúp đỡ, Nguyễn Ức chăm chú nhìn Mục Tâm khóa lại trong chăn thành một cục, chậm rãi nói: "Mình gọi hộ công, rót hết vào miệng chị ấy."
Tiểu Vũ:...
Một câu này làm Mục Tâm tức giận xoay người, đột nhiên ngồi dậy, tóc tán loạn, hùng hổ nhìn Nguyễn Ức: "Em dám?!"
Nguyễn Ức lãnh đạm đối diện với cô: "Vì sao tôi không dám? Bệnh viện là nhà tôi mở, hộ công phải nghe tôi nói, có cái gì mà không dám?"
Tiểu Vũ:...
Giang hồ tranh cãi, nơi đây thị phi, cô vẫn nên chạy thôi.
Tô Tiêu Vũ đang muốn đi, Mục Tâm hung tợn mắng một câu: "Ranh con, chạy cái gì mà chạy?"
Tiểu Vũ bị mắng sửng sốt, ngay sau đó cười.
Ai ôi.
Đây là lần đầu tiên cô thấy Mục tổng đáng yêu.
Đây không phải là cảnh điển hình hai bé học sinh tiểu học cãi nhau, náo loạn đến cùng, sau đó một bên nói không lại đánh không lại thẹn quá thành giận, chỉ có thể răn dạy em gái bên cạnh sao?
Đáng tiếc.
Mục tổng chọc nhầm em gái rồi.
Cô chỉ thấy bề ngoài của em gái Tô, không nhìn đến người nhà của em gái Tô đang đứng phía sau.
Tiểu Vũ tay che miệng làm ra vẻ, nước mắt lưng tròng hết sức "hèn hạ" nhìn Nguyễn Ức: "Ư...Chính Trực...chị ấy mắng mình, mình...thật đau lòng..." Ngay sau đó, Tiểu Vũ lại xoay người, khóc lóc chạy ra ngoài: "Mình đi gọi hộ công giúp cậu."
Nguyễn Ức:...
Mục Tâm:...
Tiểu Vũ lên khoa nhi tầng hai chơi với thỏ con dành cho các em nhỏ của y tá trưởng.
Không nghĩ đến, gặp phải Từ Ảnh Như.
Từ Ảnh Như thấy Tiểu Vũ đang sờ tai thỏ cũng kinh ngạc: "Sao em lại ở chỗ này?"
Cảm giác kỳ quái.
Gặp lại học tỷ, Tiểu Vũ lại có thể không có cảm giác xấu hổ hay khổ sở gì, cười đứng dậy: "Không phải Mục tổng cáu kỉnh sao? Em liền ra đây đi bộ một chút, học tỷ, sao chị lại đến đây?"
Một lời khó nói hết.
Từ Ảnh Như tuy rằng đã chấm dứt cùng Tiểu Vũ, nhưng trong công việc vẫn không thoát khỏi quan hệ với Mục Tâm.
Nhà họ Từ so với nhà họ Nguyễn chính là kiến đối voi, người ta đạp một cái là có thể dẫm chết cô, không muốn cũng phải ứng phó lấy lệ.
Mục tổng là người rất có tâm tư.
Trước đây mạnh mẽ bắt cô đi tiếp cận Tiểu Vũ, sau đó thì sao? Lại bảo cô tránh xa Tiểu Vũ, thậm chí sợ cô không nghe lời, còn cố tình mang chuyện công việc ra ép buộc.
Hiện tại nhà họ Từ như đã cưỡi lên lưng hổ mà khó có thể leo xuống, biết rõ Mục Tâm trói buộc theo dõi, lại không có biện pháp tránh thoát.
Tiểu Vũ không hiểu những chuyện này.
Từ Ảnh Như cũng không muốn nói quá nhiều khiến trong lòng cô ấy không ổn, chỉ hơi cười: "Tôi đến thăm Mục tổng."
Tiểu Vũ lắp bắp kinh hãi, không hề nói nhiều, đi cùng học tỷ về phòng bệnh.
Bất quá mất hơn mười phút, tới lúc đến phòng bệnh.
Nguyễn tổng đang đứng bên cửa sổ ngắm phong cảnh phía ngoài, mà Mục Tâm lại đen mặt, cúi đầu không nói lời nào ăn cháo.
Biểu tình kia...
Giống như thứ đang ăn không phải là cháo, mà là thuốc độc.
Tiểu Vũ thiếu chút nữa cười nở hoa trong bụng.
Thấy hai người đi vào, Mục Tâm cắn răng ngẩng đầu.
Nguyễn Ức cũng quay lại, nhìn Tiểu Vũ, lại nhìn Từ Ảnh Như.
Từ Ảnh Như hơi mỉm cười: "Mục tổng, tôi đến thăm cô."
Mục Tâm thở không thông, cười lạnh: "Không nhọc cô lo lắng, đến để xem tôi chết hay chưa à?"
Lời này của cô khiến mùi tranh đấu trong không khí trở nên dày đặc.
Tươi cười của Từ Ảnh Như không giảm: "Vâng, còn hy vọng Mục tổng kiên trì một lát."
Nói xong, cô đặt hoa sang một bên, nhìn đồng hồ: "Cha tôi bắt tôi nhất định phải dùng hết mười phút."
Mục Tâm:...
Tiểu Vũ:...
Nguyễn Ức:...
Có lẽ đã lâu lắm không gặp học tỷ.
Nụ cười tươi như hoa trên mặt, trong miệng thì lại phóng dao, khiến Tiểu Vũ nhìn mà trợn mắt há mồm.
Nguyễn Ức nhìn bộ dáng ngây ngốc của Tiểu Vũ, híp mắt, không lưu tình vươn tay bóp chặt miếng thịt bên hông.
Rốt cuộc vẫn là mối tình đầu khác biệt, khiến Tiểu Vũ bất động không khép miệng nổi.
Nguyễn Ức cười lạnh, giỏi lắm, Tô Tiêu Vũ.
Tiểu Vũ:...
Mục tổng sợ là sắp thành bà cô già lú lẫn rồi.
Vốn tưởng bản thân vẫn ổn.
Ở bệnh viện chờ đợi, vừa lúc rời xa việc linh tinh, không có người đến quấy rầy.
Cô muốn điều chỉnh bản thân, cố gắng bảo vệ cơ thể, không muốn giao tiếp với bất kỳ kẻ nào.
Nhưng mỗi ngày đều hết cái này đến cái khác chọc tức, cô căn bản chưa kịp phát giận đã bị tức đến no rồi.
Tiểu Vũ cũng cảm giác được không khí không thân thiện lắm từ Chính Trực.
Cô phát hiện, chỉ cần học tỷ ở đây, hai người đứng cạnh nhau, cô làm cái gì cũng không đúng.
Để tránh bị liên lụy, cô lôi kéo Nguyễn Ức về nhà.
Trên đường, Nguyễn Ức vẫn luôn trầm mặc, Tiểu Vũ cũng thấp thỏm, muốn nói gì đấy, kết quả là sự tình đáng sợ xảy ra.
Không biết có phải vào mùa lũ rồi không.
Trời lại bắt đầu mưa.
Tiểu Vũ sắp khóc, cả người rúc thành một cục, tay Nguyễn Ức đặt bên sườn, nhàn nhạt: "Lại là một ngày mưa."
Tiểu Vũ:...
Ứ ứ ứ.
Không biết có phải Nguyễn tổng có chấp nhất gì với ngày mưa hay không.
Về đến nhà, Tiểu Vũ còn chưa kịp thay quần áo, người đã bị bắn vào tường.
Nụ hôn mạnh bạo, khiến chiếc cổ của Tiểu Vũ phải ngẩng lên, Nguyễn Ức nhìn cô, ánh mắt giữ kín: "Cậu hôm nay phát ngốc nhìn chằm chằm Từ Ảnh Như, cảm thấy đẹp sao?"
"Mình không có, mình