Chương 6.
Vì đang ngồi quay lưng lại, Tô Tiêu Vũ không nhìn thấy Nguyễn Ức, còn tưởng người nào tới xếp hàng ăn món Nhật. Nhưng đầu bếp lại đang khẩn trương đến mức cái xẻng trong tay đều rơi xuống đất. Tô Tiêu Vũ kinh ngạc trước phản ứng của anh chàng, dừng một chút, quay đầu lại nhìn, một ngụm đồ ăn nghẹn lại, trực tiếp bị dọa.
Nguyễn Ức nhìn chằm chằm cô, không có biểu tình gì khác, chỉ nhẹ nhàng đung đưa ly rượu vang đỏ.
Tô Tiểu Vũ giống hệt như con chuột nhỏ ăn vụng, một cử động nhỏ cũng không dám làm, hai bên quai hàm còn phình ra, đáng yêu cực kỳ.
Dáng vẻ Nguyễn tổng...giống như vừa uống rượu...
Gương mặt cô hơi phiếm hồng, trong mắt chứa đựng mỏi mệt.
Tô Tiêu Vũ đã nhìn thấy Nguyễn Ức như vậy vài lần, đều cảm giác được sâu bên trong cô ấy thật sự mệt mỏi, là loại mệt mỏi trong linh hồn mà trang dung tinh xảo cũng không thể che kín.
Hai người nhìn nhau một lát, thời điểm Tô Tiêu Vũ bị dọa đến phát lạnh, Nguyễn Ức cuối cùng cũng mở miệng: "Cùng tôi đến một chỗ."
Đến một chỗ?
......
Mãi cho đến lúc lên xe, Tô Tiêu Vũ vẫn run sợ trong lòng. Trước kia cô cũng cùng cha mình tham dự qua các loại tiệc tối, dựa theo hiểu biết của cô đối với các loại giám đốc, đặc biệt là những giám đốc trẻ tuổi, có thể lý giải...ăn uống no đủ, sau đó là...khụ, đi đến câu lạc bộ cao cấp tìm một cô gái trẻ tuổi xinh đẹp hoặc cậu chàng đẹp trai tâm sự tình cảm thả lỏng thân thể? Nói đến cùng, cô lớn lên vẫn chưa trải qua những chuyện phong nguyệt như vậy.
Nghĩ đến đó, Tô Tiêu Vũ không khỏi có chút hưng phấn.
Nguyễn Ức vẫn luôn dựa vào ghế phụ, nửa rũ mắt nhìn Tô Tiêu Vũ, đem bộ dáng từ rối rắm đến nghi hoặc, lại đến thông suốt thậm chí hưng phấn nhảy nhót thu hết vào đáy mắt. Cô nhắm mắt lại, khóe môi hơi mang chút độ cong. Trong trí nhớ của Nguyễn Ức, đã rất lâu rồi, bên cô không có người nào đơn thuần giống Tô Tiêu Vũ xuất hiện.
Tô Tiêu Vũ ở trên đường suy nghĩ thật nhiều, tiến vào câu lạc bộ rồi, nhìn thấy nhiều anh đẹp trai nhiều chị xinh gái, cô nên dùng biểu tình mỉm cười lễ phép nhưng không rụt rè thế nào để đối diện.
Nhưng mà...
Mộng đẹp thất bại.
Tô Tiêu Vũ dừng xe, run rẩy xoa xoa cánh tay đi xuống.
Thế giới của mỗi vị lãnh đạo thật là không giống nhau.
Nửa đêm gió lạnh thổi vù vù...Vậy mà lại bảo cô chạy xe lên đỉnh núi ngắm sao...
Tô Tiêu Vũ dùng sức ôm chính mình, cô thử thở ra một hơi, hiển nhiên thật sự thấy được khói trắng...đây là có bao nhiêu lạnh.
Trên núi không khí không chỉ tốt hơn, phong cảnh cũng đẹp hơn, điểm điểm sao sáng vẽ đầy trên bầu trời. Đêm khuya tĩnh lặng, trừ bỏ gió nhẹ thổi qua cùng tiếng côn trùng ngẫu nhiên kêu, xung quanh đều yên lặng, như thể đất trời đã hòa hợp thành một.
Mà Nguyễn tổng, liền cứ vậy mang giày cao gót đứng ở cách đó không xa, vẫn bộ dáng ôm chặt hai tay như cũ, chỉ là thời điểm cô ngửa đầu nhìn sao, biểu tình vậy mà có một tia...cô đơn?
Tô Tiêu Vũ nhìn cô, không biết làm sao, đột nhiên có điểm đau lòng.
Gió lạnh thổi qua, Nguyễn Ức ngửa đầu ngẩn ngơ nhìn lên không trung, tóc dài bị thổi loạn, bóng dáng tịch liêu, thon gầy đến nỗi làm người khác lo lắng cô sẽ bị gió mang đi mất.
Tô Tiêu Vũ nhìn chằm chằm nửa ngày, kéo kéo quần áo của mình, muốn phủ thêm cho cô, nhưng chỉ dám nghĩ chứ không dám làm.
Nguyễn tổng có thói ở sạch...
Phỏng chừng cô đưa quần áo tới, Nguyễn tổng sẽ trực tiếp ném xuống vực sâu.
Không biết qua bao lâu, Tô Tiêu Vũ cảm giác nửa bên mặt của mình đã đông cứng, Nguyễn Ức chuyển mình, cúi đầu chậm rãi đi tới, ánh trăng chiếu lên người cô ấy, thuần tịnh giống như tiên tử.
Tô Tiêu Vũ ngơ ngẩn nhìn, tim đập thình thịch.
Lên xe rồi, Nguyễn Ức vẫn luôn trầm mặc.
Tô Tiêu Vũ mở cửa sổ trên nóc xe, thuận tiện cho cô ấy ngắm sao, lại bật điều hòa trên xe, cô nhìn thấy mũi Nguyễn tổng đều đỏ đến đông lạnh.
Lại thêm nửa giờ trôi qua.
Hai mí mắt Tô Tiêu Vũ dính lại, trong nội tâm đánh vô số trận hà hơi, mới nghe Nguyễn tổng lẩm bẩm nói: "Tôi thật hâm mộ cô."
Tô Tiêu Vũ: ?
Gì vậy?
Nguyễn Ức quay đầu, đôi con người thâm thúy tựa mây mù bao phủ, "Tôi vì cái gì mà không ngủ được?"
Tô Tiêu Vũ:....
Thì ra Nguyễn tổng hâm mộ giấc ngủ của cô.
Ôi, không còn cách nào khác, đây là trời sinh, không phải Tô Tiêu Vũ khoác lác, chính là nóc nhà có sập xuống cũng không thể ngăn trở giấc ngủ của cô.
Từ đỉnh núi rời đi, Tô Tiêu Vũ tiếp tục lái xe theo địa chỉ Nguyễn Ức nói. Cô nghĩ, Nguyễn tổng dù gì cũng phải về nhà ngủ chứ? Địa chỉ kia hẳn là nhà cô ấy. Vừa rồi thừa dịp Nguyễn tổng đang ngắm sao, cô có gọi cho Lý Yên thông báo tình hình. Lý Yên nghe xong lại không có gì kinh ngạc, chỉ dặn dò Tô Tiêu Vũ chăm sóc cho tổng giám đốc thật tốt.
Tô Tiêu Vũ treo điện thoại còn cân nhắc nửa ngày, đây là lần đầu tiên Lý Yên tâm bình khí hòa nói chuyện cùng cô. Vị tổng giám đốc này thật kỳ lạ, trợ lý cũng vậy.
Nguyễn Ức vẫn luôn dựa vào ghế nhắm mắt như đang nghỉ ngơi, nhưng Tô Tiêu Vũ biết cô không ngủ.
Tới điểm đến, cô mở to mắt, Tô Tiêu Vũ dừng xe, cùng đi xuống, thời điểm nhìn tấm biển bên ngoài liền sửng sốt.
Phòng khám tâm lý Ức Niệm.
Tô Tiêu Vũ:...
Vị Nguyễn tổng này đúng là danh bất hư truyền.
Nửa đêm không ngủ được, còn chạy tới làm việc riêng bên ngoài tập đoàn?
Thời điểm Nguyễn Ức xuống xe, ở cửa đã có một người đàn ông trung tuổi đang đứng, tựa như đã chờ đợi thật lâu, sắc mặt tiều tụy, một thân âu phục, đồng hồ vàng trên cổ tay làm lóa một chút đôi mắt của Tô Tiêu Vũ.
"Cô cuối cùng cũng tới."
Trong mắt người đàn ông đều là tơ máu, cả người bị bao phủ bởi loại mỏi mệt như đã lâu không ngủ, thanh âm khàn khàn mang theo sức lực bị tiêu hao quá mức.
Tô Tiêu Vũ quan sát, Nguyễn Ức quay đầu lại nhìn cô, nói với người đàn ông kia: "Đây là trợ lý của tôi, Tống tổng không ngại chứ?"
Tống tổng căn bản không đem Tô Tiêu Vũ đặt ở trong lòng, ông bức thiết nhìn Nguyễn Ức, sự vội vàng kia giống như kẻ bệnh nặng gặp được người bác sĩ có thể cứu mạng mình.
Tô Tiêu Vũ