Chương 9.
"Nguyễn tổng ngày thường cũng rất đẹp..."
Thời điểm nói ra lời này, Tô Tiêu Vũ như đang bay bay, mặt nóng như vừa uống say, thanh âm rối bời, biến chuyển liên tục lọt vào trong tai Nguyễn Ức, khóe môi xinh đẹp của cô hơi giơ lên, thân mình nghiêng về phía sau, tiếp tục dựa vào trên ghế hưởng thụ mát xa.
Được nghỉ ngơi ở nhà vẫn thật khác biệt.
Tô Tiêu Vũ nhận ra Nguyễn Ức đã thả lỏng, tiếp tục để cô dựa vào, cười tủm tỉm: "Tay nghề của tôi ổn chứ?"
Nguyễn Ức thoải mái híp mắt, từ góc độ của Tô Tiêu Vũ, nhìn như một con mèo meo meo khí tràng sắc bén.
"Ừ."
Có thể nhận được một tiếng ừ của lãnh đạo cũng không hề dễ dàng chút nào.
Đây chính là lần đầu tiên từ khi vào Ức Phong, Tiểu Vũ được bà chủ công nhận. Cô vui vẻ càng thêm ra sức, lực độ trên tay chuyển từ nhẹ đến nặng, nắm giữ cực kỳ hoàn hảo: "Tôi cố ý đi theo bác gái làm mát xa dưới nhà học tập đấy."
Lại bắt đầu khoác lác.
Nguyễn Ức cảm giác được lực độ đầu ngón tay của cô, quả thật chuyên nghiệp quả thật thoải mái. Trước kia, cô ghét nhất người nào chạm vào mình, trừ bà nội, bất kỳ kẻ nào cũng không được.
"Bình thường nếu có ai nhờ tôi xoa bóp, tôi đều thu phí theo giờ."
Khóe miệng Tô Tiêu Vũ đắc ý giơ lên, Nguyễn Ức gật gật đầu: "Đừng gấp, hôm nay chỉ là test thử, chuyện khác về sau nói."
Tay Tô Tiêu Vũ run lên một chút, lời này như nước sôi đổ vào trong lòng.
Đừng gấp...ai sốt ruột? Chỉ là...test thử...?
Chuyện khác....cái này...không...nhất định là cô ấy hiểu sai ý mình rồi đúng không?
Tô Tiêu Vũ nhìn chằm chằm Nguyễn Ức, Nguyễn tổng thản nhiên dựa vào ghế, híp mắt như cũ, biểu tình đều không thay đổi.
Nửa giờ tiếp xúc mát xa làm không khí thư hoãn rất nhiều.
Nguyễn Ức mở mắt, nhẹ nhàng thở ra một hơi, "Cảm ơn, giúp tôi pha một ly cà phê."
Giờ này còn uống cà phê?
Tô Tiêu Vũ nhìn thời gian, đã sắp 11 giờ, không phải là lúc nên ngủ sao?
Nhìn thấy Tô Tiêu Vũ chần chừ, Nguyễn Ức nhàn nhạt: "Buổi tối còn có tài liệu cần xem."
Thời gian của cô so với người khác còn dài.
Thiên chi kiêu tử lại như thế nào? Người khác thường chỉ thấy hâm mộ, lại xem nhẹ sau lưng phải trả giá hết thảy ra sao.
Tô Tiêu Vũ mím môi, nhìn chằm chằm Nguyễn Ức, muốn khuyên cô ấy đừng uống. Chính là khi đối diện với ánh mắt đó, một chút dũng khí của cô bị đánh sập không còn lại gì.
Pha cà phê thì pha cà phê.
Nhưng Tô Tiêu Vũ vẫn giữ lại tâm tư nhỏ của chính mình, cô pha lượng cà phê ít một chút, dùng chiếc ly cũng nhỏ một chút.
Ai, tuy rằng vẫn còn trẻ, nhưng thân thể dù làm bằng sắt thép cũng không thể cứ phá như vậy.
Tô Tiêu Vũ cảm giác mình đứng khuấy cà phê rất lâu, mấy ngày nay trái tim đều chịu không nổi.
Nguyễn tổng là ai?
Thời điểm Tô Tiêu Vũ bưng cà phê đến, cô chỉ ngẩng đầu liếc mắt một cái, nhận lấy, lại nhìn Tô Tiêu Vũ, không nói gì, lập tức đi đến bồn rửa, đem cà phê còn bốc khói trực tiếp đổ xuống.
Tô Tiêu Vũ:...
Mắt cô trông mong, nhìn Nguyễn tổng cầm cái ly trống không tới, lạnh lùng nói: "Muốn đậm đặc gấp đôi vừa rồi."
Tô Tiêu Vũ:...
Nếu lại không làm theo, khả năng ly cà phê nóng bỏng tiếp theo sẽ tưới lên đầu cô.
Lúc đang pha lại cà phê, Tô Tiêu Vũ cân nhắc tâm tư nhỏ của chính mình. Cô sờ sờ chữ thập đeo trên cổ. Trước kia giáo sư có nói qua, kỹ thuật siêu đẳng nhất của nhà thôi miên đều thành công khi đối phương không nhận thức rõ. Cô quan sát cảnh vật xung quanh, tối muộn còn sáng trưng ánh đèn, rèm cửa còn mở ra.
Tô Tiêu Vũ mang cà phê cho Nguyễn Ức rồi, cười cười nói muốn tắt đèn lớn, chỉ để lại đèn tường tối hơn, lại thuận tay kéo rèm. Làm xong, mới thấy không khí trong nhà thích hợp để ngủ.
"Nguyễn tổng, mai còn muốn đi Đông Giao sao?"
"Ừ."
"A, tôi đi chuẩn bị đặt dẫn đường, sợ quấy rầy cô ngủ, để tôi đổi thành bản của chị Chí Linh, giọng nói sẽ nhẹ nhàng hơn.
"Không cần đổi."
"A, Nguyễn tổng rất thích cây trầu bà sao? Trong nhà bày nhiều như vậy."
......
Đây là chiến lược số hai, lòng vòng với kẻ địch, khiến họ thả lỏng cảnh giác.
Toàn lời nói không dinh dưỡng, ban đầu, Nguyễn Ức còn ứng phó vài câu, sau đó, cô dứt khoát đặt cà phê sang một bên, không chớp mắt nhìn Tô Tiêu Vũ.
Lòng bàn tay Tô Tiêu Vũ đều ướt đẫm, đối diện với ánh mắt Nguyễn Ức, theo bản năng sờ cổ một chút, "Sao, sao vậy?"
"Cô muốn làm gì?"
Nguyễn Ức nhìn chằm chằm vào đôi mắt của cô, ánh mắt sắc bén như muốn móc lấy, như thể nhất định phải câu ra vài thứ.
Tô Tiêu Vũ chạy nhanh cười một cái: "Không có việc gì, trời tối, tôi muốn kéo rèm."
Tay cầm văn kiện của Nguyễn Ức run lên một chút: "Cô cố ý? Tôi đang xem tài liệu."
Tô Tiêu Vũ cứng đờ.
Bà chủ thật là thẳng thắn.
Tô Tiêu Vũ khụ một tiếng, đi qua, ngồi xuống bên người Nguyễn Ức: "Cô không cần vội, tôi ở đây nghỉ ngơi một lát."
Nguyễn Ức kỳ quái nhìn cô: "Giờ này rồi, cô không về sao?"
Về hả, cô đã sớm muốn chạy rồi, thở đều muốn bốc khói.
Nhưng không phải cô đang chờ giải cứu chữa khỏi cho bà chủ sao?
Tô Tiêu Vũ lắc lắc đầu, "Không có việc gì, dù sao gần đây tôi cũng mất ngủ, về nhà cũng không ngủ được, ngủ được cũng không ngủ yên."
Một câu này lại là nói thật.
Nguyễn Ức nghe xong hơi nhăn mày, cô nhìn Tô Tiêu Vũ đang mân mê thập tự giá đã tháo từ trên cổ xuống, hỏi: "Vì sao mất ngủ?"
Cô mất ngủ à?
Còn hỏi vì cái gì?
Tiểu Vũ phát rồ, còn không phải vì cô sao? Ai bảo cô cao quý xinh đẹp khí chất siêu ngầu còn làm người ta không nắm bắt được còn làm người ta đau lòng đến trằn trọc khó ngủ?
Thấy Tô Tiêu Vũ không trả lời, Nguyễn Ức nhìn chằm chằm thập tự giá đang chuyển động nhanh chóng trong tay cô, thoạt nhìn có vẻ như được làm bằng bạc, hai tay Tô Tiêu Vũ lôi kéo dây xích nhanh chóng phiên động, dần dần có chút choáng váng chói mắt.
Nguyễn Ức nhìn, dường như hiểu rồi, hơi mỉm cười hứng thú hỏi: "Đây là tín vật của cô?"
Tô Tiêu Vũ:...
Liếc một cái, ngữ khí này của bà chủ, là muốn khiêu chiến với cô.
Tô Tiêu Vũ không nhụt chí, tay vung vẩy: "Đúng vậy, tôi cũng là dân chuyên nghiệp mà."
Ánh mắt khinh thường đó của Nguyễn tổng là gì chứ, hừ.
"Thật, cô không tin sao Nguyễn tổng? Hồi đại học tôi đã tham gia mười mấy khóa giao lưu ứng dụng thực tiễn của thôi miên, hơn nữa cộng sự còn là một em gái châu Âu, tôi