Ba… ba phần?
Một phần là hai triệu rưỡi, nếu ba phần thì số tiền lên tới bảy triệu rưỡi!
Đủ mua hai căn biệt thự sang trọng ở Sở Dương.
Ực!
Tất cả mọi người đều dừng đũa, ngơ ngác nhìn Mục Hàn!
“Má ơi! Tên này điên rồi hay sao!”
Vi Dương thầm lo lắng, hiện giờ tất cả số tiền trong ngân hàng của hắn chỉ khoảng hơn năm triệu, nếu rút luôn ba triệu bảy trăm năm mươi nghìn tệ vậy chẳng khác nào sắp phá sản!
“Mục Hàn, anh phát điên gì thế hả? Gọi nhiều món như vậy anh ăn hết được không?”
Mạc Tiên Tiên không khỏi lớn tiếng chất vấn.
“Đúng vậy Mục Hàn, hôm… hôm nay tôi không mang nhiều tiền vậy đâu, anh gọi nhiều đồ như thế, e là sẽ tốn mấy triệu!”
Lâm Nhã Hiên cũng ngạc nhiên nói, cố gắng ngăn cản Mục Hàn.
“Không sao, dù gì cũng là chia đều”.
“Hơn nữa, anh tin lớp trưởng Vi trọng tình trọng nghĩa nhất định sẽ không để ý chút tiền này đâu, đúng không?”
Mục Hàn cười khẩy, hỏi.
“Ha ha, tất nhiên rồi, chỉ cần anh cùng trả thì tôi sợ gì chứ?”
Vi Dương vừa nói khóe miệng vừa co rút, tim đau như bị đâm một nhát dao.
“Sảng khoái! Có đồ ngon, vậy không thể thiếu rượu được, phải rồi, rượu ngon nhất ở đây là bao nhiêu tiền?”
Mục Hàn lại hỏi thêm, toàn lời gây sốc.
“À… rượu đắt nhất là rượu vang Sinsidi được nhập khẩu từ Bồ Đào Nha, một chai giá một triệu bảy!”
Nhân viên phục vụ hăng hái giới thiệu.
Nếu tối nay đám đại gia này gọi một, hai chai gì đó thì thành tích bán hàng của anh ta sẽ vượt mốc một trăm nghìn tệ!
“Ồ, vậy lấy hai mươi chai đi”.
Mục Hàn thản nhiên nói.
Giây tiếp theo.
Mọi người đều sững sờ nhìn Mục Hàn chằm chằm.
Hai mươi chai, như thế này là muốn khuynh gia bại sản vì một bữa cơm sao?
Mồ hôi lạnh trên người Vi Dương toát ra như tắm.
“Lát… lát nữa còn đi quán bar hát karaoke, rượu này… chắc không cần gọi đâu?”
Vi Dương nuốt nước bọt, lúng túng ngập ngừng hỏi.
“Không được, đồ ngon rượu tốt là sự kết hợp tiêu chuẩn từ xưa đến nay, một thứ cũng không thể thiếu, lớp trưởng Vi đã mở lời, vậy gọi hai chai đến làm ấm người đi!”
Mục Hàn tỏ vẻ khó xử nói.
“Được… được, gọi hai chai!”
Vi Dương đau tim đến mức không thở nổi!
Bữa ăn này hắn tốn bốn triệu chín trăm nghìn tệ!
Trong túi chỉ còn lại vỏn vẹn con số năm mươi nghìn đáng thương!
“Hừ! Giờ cứ điên đi, chờ lát nữa thanh toán, ông đây xem anh chết thế nào!”
Vi Dương oán hận thầm nghĩ.
Đánh chết hắn cũng không tin một tên ở rể lại có tiền để trả!
Ngay sau đó.
Từng món ăn hấp dẫn được bày lên bàn, mùi thơm quyến rũ, không ai cưỡng lại nổi!
Đặt ba phần đồ ăn xuống bàn, nhân viên phục vụ đặc biệt đặt thêm hai bàn bên cạnh!
Sau nửa tiếng, một bữa ăn giá trên trời cuối cùng cũng được bày biện xong xuôi!
“Cảm ơn lớp trưởng! Ha ha ha, sau hôm nay tôi sẽ có chuyện để khoe khoang rồi, mấy ai từng được ăn một bữa cơm giá đắt đỏ thế này bao giờ?”
“Đúng là anh hùng trẻ tuổi, lớp trưởng thật hào phóng!”
“Lớp trưởng, em muốn sinh khỉ con với anh!”
Tất cả mọi người đều thấy biết ơn Vi Dương.
“Khách… khách sáo rồi, ăn ... vui vẻ nhé!”
Tim Vi Dương rỉ máu, ngay cả nói năng cũng lắp bắp.
“Mục Hàn, ăn xong rồi anh kiếm cơ hội chuồn đi, nhiều tiền như vậy anh lấy đâu ra!”
Lâm Nhã Hiên nhìn một bàn ngập tràn đồ ăn ngon nhưng lại không có khẩu vị, lo lắng khuyên nhủ Mục Hàn.
“He he, vợ yên tâm đi, nói không chừng anh không phải trả tiền đâu”.
Mục Hàn cười nói.
“Hừ! Nằm mơ giữa ban ngày! Chờ lát nữa lúc thanh toán, tôi xem anh khóc kiểu gì!”
Mạc Tiên Tiên bĩu môi, không nhịn nổi quay đầu cười nhạo Mục Hàn.
Chẳng mấy chốc mọi người đều ăn uống no nê, vô cùng thỏa mãn.
“Phục vụ, thanh toán!”
Loay hoay một hồi, Vi Dương vẫn chủ động vẫy tay gọi nhân viên phục vụ.
“Chào anh, xin hỏi là vị nào thanh toán?”
Nhân viên phục vụ nở nụ cười tươi như hoa.
“Cậu nghe đây, hôm nay là tôi và người này chia đôi, cậu thu của anh ta trước một nửa đi, còn lại tôi sẽ thanh toán!”
Vi Dương chỉ vào Mục Hàn, nghiến răng nghiến lợi nói.
Đều tại tên vô dụng này, khiến hắn mất mấy triệu cho một bữa cơm.
“Vâng! Vị khách này, xin hỏi anh thanh toán thẻ hay tiền mặt?”
Nhân viên phục vụ lịch sự hỏi.
“Quẹt thẻ đi!”
Mục Hàn trả lời, sắc mặt bình thản, sau
đó đứng dậy đi đến quầy thu ngân cùng nhân viên phục vụ.
“Đi! Chúng ta cùng đi xem tên vô dụng đó thanh toán thế nào!”
Vi Dương cười nhạt, hắn muốn đưa mọi người đi xem Mục Hàn bị bẽ mặt!
Ngay sau đó.
Hơn hai mươi người hồ hởi đi tới chỗ Mục Hàn.
“Ông chủ… anh…”
Mục Hàn vừa đi đến quầy thu ngân, tổng giám đốc nhận được tin đã đứng sẵn ở đó, cung kính chờ đợi.
Mục Hàn khẽ lắc đầu, ra hiệu không được tiết lộ thân phận của anh, anh xoay người trêu chọc Vi Dương: “Tôi nói này lớp trưởng Vi, anh có chắc sẽ không thanh toán trước không?”
“Ha ha! Anh trả trước đi, tôi muốn xem người đi ở rể thì giàu cỡ nào!”
Vi Dương vội vàng từ chối, hắn đang mong mỏi giây phút Mục Hàn bị mất mặt!
“Được thôi! Phiền tính giúp tôi, một nửa hóa đơn tôi cần thanh toán là bao nhiêu tiền?”
Mục Hàn vừa nói vừa khẽ nháy mắt với tổng giám đốc khách sạn!
“Vâng, để tôi tính! Tổng hóa đơn là mười triệu chín trăm nghìn tệ! Một nửa phải trả là năm triệu bốn trăm năm mươi ngàn!”
Tổng giám đốc khách sạn nhìn vào hóa đơn, thông báo rõ ràng rành mạch.
Hít!
Đột nhiên.
Mọi người xung quanh hít sâu một hơi!
Ăn một bữa cơm mà tốn hơn mười triệu, má ơi, khách sạn gì vậy?
“Mục Hàn, thẻ này của tôi còn sáu trăm nghìn tệ, anh cầm dùng đi!”
Lâm Nhã Hiên lo lắng lấy ra một tấm thẻ bạch kim, nhét vào tay Mục Hàn.
“Hừ! Đúng là đồ rắc rối! Anh chỉ biết suốt ngày làm Nhã Hiên mất mặt thôi à? Thẻ này có hơn một triệu, cầm đi!”
Tuy Mạc Tiên Tiên coi thường Mục Hàn, nhưng dù sao anh cũng là chồng của bạn thân nhất nên cô ta không thể thấy chết mà không cứu.
“Mọi người làm gì vậy? Chẳng phải tôi đã nói rồi sao? Nói không chừng tôi không cần trả tiền đâu! Ông nói đúng không?”
Mục Hàn nói ẩn ý với tổng giám đốc khách sạn.
“Ha ha ha, buồn cười chết mất, không cần trả tiền, anh nghĩ mình là chủ sở hữu cái khách sạn này à?”
“Cứ chờ đi, lát nữa anh không trả nổi tiền sẽ bị đưa thẳng đến đồn cảnh sát đó”.
“Vô dụng vẫn là vô dụng thôi, cả ngày còn mơ mộng hão huyền!”
Đám người xung quanh thi nhau chế nhạo Mục Hàn.
“Chịu thua đi! Đồ vô dụng, năm lần bảy lượt sỉ nhục tôi, nhưng giờ thì sao? Xã hội này vẫn chỉ coi trọng đồng tiền thôi!”
Vi Dương dương dương tự đắc nghĩ, dù mất chút tiền nhưng trong lòng lại sảng khoái!
“A! Quý khách thân mến, tôi vừa mới kiểm tra, cậu chính là vị khách thứ tám trăm tám mươi tám nghìn của khách sạn chúng tôi! Dựa theo chương trình tri ân của chúng tôi thì lần này cho dù cậu tiêu tốn bao nhiêu…”
“Toàn bộ đều được miễn phí!”
Tổng giám đốc khách sạn tròn mắt kinh ngạc thốt lên.