“Mấy người chính là nhân viên phụ trách nghiệm thu lần này của nhà phát triển bất động sản đúng không? Sao hiệu suất lại chậm như vậy?”
Một người đàn ông trung niên tai to mặt lớn mặc đồ Tôn Trung Sơn cau mày hỏi.
“Ông là Vương Khoa đúng không, thật sự xin lỗi! Tôi là Lâm…”
Lâm Nhã Hiên sợ đắc tội với người ta, vội vàng cười xin lỗi.
Không ngờ còn chưa nói dứt câu thì đã bị ngắt lời một cách thẳng thừng.
“Đừng phí lời nữa, nhanh chóng bắt đầu đi, công việc của chúng tôi rất bận!”
Vương Khoa bất mãn nói.
“Vâng!”
Lâm Nhã Hiên cố gắng hết sức giữ nguyên nụ cười, muốn nghiệm thu thuận lợi thì chỉ có thể tạm thời nuốt nỗi ấm ức vào trong bụng.
Nói xong, đám người túm tụm lại đi lên tòa cao ốc.
“Thú vị đấy, để tôi xem xem rốt cuộc mấy người đang giở trò bịp bợm gì!”
Mục Hàn nhìn theo bóng lưng của bọn họ, nhếch miệng cười khẩy.
Những nhà phụ trách bất động sản thông thường đều sẽ quen biết với người trong nội bộ quản lý bất động sản, đặc biệt là với một nhà phụ trách bất động sản lâu năm như tập đoàn Lâm Thị thì càng cần chú ý tạo quan hệ tốt với nhân viên có liên quan trong công việc thường ngày.
Làm sao có thể có một nhân viên công tác vừa đến đã bày ra vẻ mặt khó chịu và muốn ra vẻ thị uy?
“Vệ sinh của hành lang rất bẩn! Chỗ nào cũng có rác, mấy người chưa quét dọn lại hay sao?”
Vương Khoa chỉ vào đống phế phẩm xây dựng xung quanh, lớn tiếng quát tháo.
“Đây… là do chúng tôi sơ suất! Tôi lập tức cho người đi quét dọn hết đống rác này!”
Lâm Nhã Hiên lo lắng tới mức tim đập liên hồi, chỉ sợ làm cho vị đại thần đáng kính này không vui!
“Cửa sổ này của mấy người dùng của nhãn hiệu nào thế? Chất lượng có đáng tin không?”
Ngay sau đó Vương Khoa lại hỏi tiếp.
“Cái này… hình như là nhãn hiệu Thế Giới Tốt!”
Lâm Nhã Hiên cố gắng nhớ lại, số lượng nhãn hiệu có liên quan đến một dự án nhà đất là rất nhiều, cô căn bản không thể nào ghi nhớ hết tất cả chỉ trong một buổi trưa ngắn ngủi!
“Hình như? Đây là thái độ của mấy người à? Ngay cả cửa sổ nhà mình cũng không biết là nhãn hiệu gì, cô đến đây có tác dụng gì? Đồ bình hoa di động!”
Vương Khoa tức giận mắng mỏ.
Trong nháy mắt.
Mặt Lâm Nhã Hiên nóng bừng hết lên, đỏ ửng đến tận cổ, cô cảm thấy vô cùng nhục nhã.
Cứ như vậy.
Suốt cả quãng đường, đến chỗ nào Vương Khoa cũng bới móc ra vấn đề, mà Lâm Nhã Hiên thì chỉ biết cố gắng lấp kín sơ hở.
Cuối cùng, bọn họ đi đến mái nhà!
“Đợi đã! Đống giấy đóng gói này là… cốt thép của Lạc Long Kỳ!!”
Đến lúc sắp sửa kết thúc, Vương Khoa đột nhiên ngồi xổm xuống, nhặt từ dưới đất lên một hộp giấy đóng gói cỡ lớn, vô cùng kinh ngạc lớn tiếng chất vấn!
“Lạc Long Kỳ?”
“Đợi một chút, để tôi xem lại bảng tóm tắt tư liệu trước đã”.
Lâm Nhã Hiên hơi mờ mịt, hình như cô chưa từng thấy cái tên này trong bảng tư liệu, nói xong, cô vội vàng lật bảng tư liệu ra xem.
“Vương Khoa, cốt thép của chúng tôi đều là sản phẩm trong nước, không hề sử dụng Lạc Long Kỳ của nước Lam”.
Ngay sau đó, Lâm Nhã Hiên vô cùng dứt khoát báo lại với Vương Khoa.
“Không dùng? Nói dối không chớp mắt!”
“Nếu như không dùng thì sao trên mái nhà lại có thể giấu nhiều hộp đóng gói của cốt thép Lạc Long Kỳ như vậy? Được thôi, nếu đã dám dùng cốt thép không phù hợp với điều kiện an toàn thì tôi thấy chỗ này của mấy người chỉ là một công trình bỏ đi!”
Vương Khoa giống như pháo được châm ngòi, trừng mắt phẫn nộ, gần như chỉ thẳng vào mặt Lâm Nhã Hiên mà mắng.
“Không… không phải như vậy đâu, Vương Khoa, xin ông nghe tôi giải thích!”
Lâm Nhã Hiên hơi cuống lên, muốn gọi điện thoại cho Lâm Long nhưng lại không có ai nhấc máy, cuối cùng chỉ có thể gọi điện thoại bảo quản lý dự án Lâm Nhất Phi đến ngay lập tức.
Chẳng mấy chốc, Lâm Nhất Phi đã vội vàng chạy đến.
Hắn khinh thường liếc nhìn Lâm Nhã Hiên rồi quay sang hỏi Vương Khoa: “Vương Khoa, đã xảy ra chuyện gì vậy?”
Vương Khoa không trả lời, sau khi hừ một tiếng thì quay người chắp hai tay sau lưng.
Lâm Nhã Hiên cũng chẳng còn tâm trí mà để tâm tới thái độ của Lâm Nhất Phi, vội vàng tiến lên trước thuật lại đầu đuôi câu chuyện một lần.
“Quản lý Lâm, anh mau giải thích với Vương Khoa, mấy cái hộp đóng gói của cốt thép Lạc Long Kỳ này rốt cuộc là như thế nào”.
Lâm Nhã Hiên thấy Lâm Nhất Phi hơi lơ đãng thì vội vàng nhấn mạnh.
“Thế nào là thế nào? Tôi làm sao mà biết được, lúc trước khi tôi đến kiểm tra thì hoàn toàn không hề có mấy thứ này!”
Lâm Nhất Phi nhún vai, nói với vẻ chẳng liên quan gì đến mình.
“Anh… anh là quản lý của dự án này đấy, sao có thể không biết gì chứ?”
Lâm Nhã Hiên hơi tức giận, trừng mắt chất vấn hắn.
“Ha ha, cô cũng biết tôi là quản lý
dự án, không phải người phụ trách nghiệm thu! Bây giờ nhà xây xong rồi, công việc của tôi cũng hoàn thành! Chuyện của cô thì cô tự mà giải quyết!”
“Còn phó tổng giám đốc cái nỗi gì, đến cả việc cỏn con là nghiệm thu thôi cũng không giải quyết nổi, ha ha, đúng là làm tăng thể diện cho nhà họ Lâm mà!”
Lâm Nhất Phi quái gở nói, sau đó quay lưng bỏ đi, đầu cũng không buồn ngoảnh lại.
“Chuyện này…”
Lâm Nhã Hiên hoàn toàn bối rối, không biết phải làm sao!
Đúng lúc này, Mục Hàn bước đến bên cạnh Lâm Nhã Hiên, khẽ nắm lấy tay cô.
“Vậy thì Vương Khoa, bây giờ sự việc cũng đến bước này rồi, ông cảm thấy nên xử lý ra sao mới là thích hợp?”
Mục Hàn lạnh lùng hỏi, anh biết ngay lúc này, điểm mấu chốt đang nằm trên người Vương Khoa.
“Xử lý thế nào? Hừ! Nghiệm thu không được thông qua!”
Vương Khoa xụ mặt tuyên bố.
Ầm!
Trong nháy mắt, Lâm Nhã Hiên cảm thấy trời đất quay cuồng!
Có thể nói rằng, dự án Hoa Viên Thế Kỷ bây giờ chính là thể diện của nhà họ Lâm, cũng là nền móng của nhà họ Lâm.
Một khi xảy ra vấn đề, không những danh tiếng của nhà họ Lâm phải chịu đả kích mang tính hủy diệt mà hơn thế nữa, tiền vốn cũng sẽ bị thiếu hụt nghiêm trọng!
“Không! Không được! Nhất định không thể để nghiệm thu không thông qua!”
Lâm Nhã Hiên hơi hoảng hốt tự lẩm bẩm với chính mình.
“Ồ? Xem ra quản lý bất động sản bây giờ đã là thiên hạ của một mình Vương Khoa ông rồi nhỉ? Chỉ dựa vào một vài hộp đóng gói, cũng không cần cử chuyên gia đến kiểm tra mà có thể trực tiếp phán định luôn là không đạt tiêu chuẩn sao?”
Mục Hàn nheo mắt, không hài lòng hỏi.
“Ha ha, thằng nhóc ranh, cậu đang uy hiếp tôi đấy à? Bây giờ, dự án này của mấy người là do tôi toàn quyền phụ trách nghiệm thu, không có cái gật đầu của tôi, để coi ai có gan nói công trình của mấy người đạt tiêu chuẩn!”
Vương Khoa cười nhạt trả lời.
“Thật sao? Kể cả Phùng Hướng Dương - người đứng đầu của mấy người cũng không được à?”
Mục Hàn áp sát hỏi.
Bây giờ anh đã hoàn toàn xác định được rằng: Vương Khoa này chắc chắn đã nhận tiền rồi đến đây cố tình gây khó dễ cho Lâm Nhã Hiên!
“Ha ha ha, cười chết tôi mất! Mục Hàn, đừng tưởng tôi không biết cậu là ai, cậu không phải là cái thằng ở rể ở nhà họ Lâm hay sao, đồ phế vật vô dụng! Ngay cả bà cụ nhà họ Lâm cũng không có tư cách để gặp lãnh đạo Phùng của chúng tôi chứ đừng nói đến cái loại tôm tép như cậu!”
Vương Khoa như thể nghe thấy chuyện gì buồn cười lắm, ôm bụng cười đầy khoa trương.
Mấy nhân viên mặc đồng phục bên cạnh cũng cười lớn, ánh mắt nhìn Mục Hàn như thể nhìn một kẻ ngốc!
Một thằng đi ở rể mà cũng đòi gặp người đứng đầu của bọn họ?
Cứ nằm mơ đi?
“Ai mới là loại tôm tép, đợi lát nữa sẽ rõ”.
Mục Hàn cười khẩy, sau đó gọi điện thoại cho Mộ Dung Phong.
“Tìm người có đủ sức nặng bảo Phùng Hướng Dương đến Hoa Viên Thế Kỷ ngay lập tức!”
Nói xong, Mục Hàn cúp luôn điện thoại, sau đó tiếp tục đứng đấy như một người chẳng bị làm sao!
“Được! Hôm nay tôi không đi nữa! Tôi phải xem xem cái đồ vô dụng như cậu làm cách nào để mời được lãnh đạo lớn tới đây!”
Vương Khoa kỳ quái nói.
Lúc này, tại biệt thự trên Vân Đỉnh.
“Bà nội, chúng ta đi thôi, Lâm Nhất Phi gọi điện thoại đến bảo là kịch đã đến phần hay ho nhất rồi!”
Lâm Long cười hớn hở nói.