Nhìn thấy Lâm Ngọc Ngân chậm chạm không đáp ứng, Trương Đình Đình bên cạnh lại bắt đầu ồn ào. “Tôi nói chị cả nhà họ Lâm, cô không uống cũng không sao, người ta là cậu chủ Hàn đích thân mời cô cùng cắt bánh kem, cô còn không chịu nể mặt sao?” “Cô làm sao vậy hả?”
Lâm Ngọc Ngân lúng túng, cô cũng không phải bà chủ, vì sao phải cùng với Hàn Vũ cắt bánh kem?
Ngay lúc cô còn đang phân vân không biết làm sao, Hàn Vũ đã kéo tay cô đi. “Ngọc Ngân, đi thôi, chúng ta đi qua đó.” “Chẳng lẽ em quên, hôm nay ngoại trừ sinh nhật anh, còn là một ngày đặc biệt khác.” “Lát nữa anh có bất ngờ cho em.”
Lâm Ngọc Ngân như cỗ máy bị Hàn Vũ kéo lôi ra ngoài. Một cái bánh kem trang trí tỉ được người phục vụ ra. Chung quanh có pháo sáng, Hàn Vũ tươi cười nhìn Lâm Ngọc Ngân: “Ngọc Ngân, chúng ta cùng cắt đi.” “Này”
Lâm Ngọc Ngân luống cuống, Hàn Vũ bắt được tay cô, bắt đầu dùng dao bánh kem.
Loại cảm giác này, thật giống như một đôi vợ chồng. Phía dưới vang lên những tràng pháo tay và tiếng reo hò như sấm dậy. Nhiều người thậm chí bắt đầu la ó, mà trong mắt Trương Đình Đình chỉ toàn là nộ và căm ghét.
Chiếc bánh đã được cất tận đáy, bên dưới lại hiện ra một chiếc hộp trang sức tinh xảo, Khi nhìn thấy hộp trang sức này, Lâm Ngọc Ngân như bị sét đánh.
Hộp trang sức này cô đã thấy qua, sáu năm trước lúc cùng Hàn Vũ đính hôn, Hàn Vũ đã dùng hộp trang sức này và tặng cho Lâm Ngọc Ngân một chiếc nhẫn kim cương.
Lâm Ngọc Ngân bồng nhiên có phản ứng.
Hôm nay không chỉ là sinh nhật Hàn Vũ.
Sáu năm trước, cũng là đang trong sinh nhật Hàn Vũ,