Một đám nhân viên ở sau lưng cũng kêu lên theo: “Vương Đại Nam nói không sai, xưởng may sắp phá sản rồi, đồng cam cộng khổ cái gì mà đồng cam cộng khổ.”
“Nhân lúc đó, đi tìm một nhà máy mới làm việc tiếp còn hơn.”
Dưới sự giật dây của Vương Đại Nam, một đám nhân viên định đi đến bộ phận nhân sự từ chức.
Đặng Văn Vũ sốt ruột, gọi mấy công nhân lâu năm bên cạnh, định cản bọn họ lại.
Nhưng bọn họ có nhiều người như vậy, mấy người Đặng Văn Vũ cũng ngăn không nổi.
“Tổng giám đốc An, anh nhanh nói gì đó với bọn họ đi.” Đặng Văn Vũ sốt ruột đến mức đổ mồ hôi đầy đầu, nói với Lâm Thanh An ở bên cạnh đang không nói lời nào.
“Quên đi anh Vũ, cứ để như vậy đi.”
Vào lúc nói xong câu nói này, Lâm Thanh An chỉ cảm thấy mình đã cố hết sức rồi.
Nhà máy trang phục này là tâm huyết cả đời của anh ấy, sao anh ấy lại không muốn nhà máy hồi sinh.
Nhưng, anh ấy đã không còn đủ sức để xoay chuyển đất trời nữa!
“Tổng giám đốc An..”
“Cảm ơn anh Vũ, cảm ơn các anh em lâu năm của anh nữa.”
“Vào lúc gian khó nhất của Lâm Thanh An tôi, còn bằng lòng đứng ở phía sau ủng hộ tôi, nhưng thôi cứ để như vậy đi.”
“Anh cũng cùng với bọn họ, đi từ chức đi!”
“Tổng giám đốc An, chỉ cần vẫn còn một chút hy vọng, tất cả chúng tôi sẽ không đi.”
Đặng Văn Vũ nói chắc như đinh đóng cột, mấy công nhân lâu năm đứng rải rác sau lưng anh ta cũng mang vẻ mặt kiên định.
Đã là người thì không thể quên gốc, có ơn thì nhất định phải trả!
Ở đây, không có người nào chưa từng nhận ơn của Lâm Thanh An, nhưng đại đa số con người đều vô cùng vô ơn, đó là bản chất của bọn họ!
“Đặng Văn Vũ, anh bớt ở đây nịnh hót đi, nếu trước kia anh không nịnh hót nhiều thì vị trí xưởng trưởng này làm sao có thể đến được tay anh chứ?”
“Nhưng bây giờ người anh nịnh hót đã không còn gì nữa rồi.” Vương Đại Nam dùng giọng điệu quái gở châm chọc khiêu khích.
“Mau cút sang một bên, đừng cản đường, Tổng giám đốc An cũng đã nói rồi, anh là cái thá gì mà còn dám ngăn chúng tôi lại?”
Vương Đại Nam đẩy mạnh, đẩy Đặng Văn Vũ sang một bên.
Sau đó dẫn theo một đám công nhân đi sang