Đêm hôm khuya khoắt, một nữ tử trang phục màu đỏ xuất hiện trong Đông Phương Viện, Đông Phương Ân vẫn bình tĩnh cầm y thư, không chút gì là sợ hãi:
- Ngươi là ai ?
Nữ tử mặc trang phục màu đỏ chính là Hạ Lan Phi Tuyết, nàng ta cười cợt:
- Ngươi nghĩ bổn cung chủ tới đây chỉ vì vui ? Ta có điều kiện muốn bàn với ngươi.
- Ngươi chính là Anh Túc giáo chủ. Nói đi điều kiện gì ?
Hạ Lan Phi Tuyết tiếp tục với câu chuyện của mình:
- Ta sẽ cứu Lý Hàn Phong!
- Điều kiện là gì ?
Hạ Lan Phi Tuyết bước tới gần Đông Phương Ân:
- Ngươi phải gia nhập Anh Túc giáo và trở thành sát thủ.
Là mùi hương đó, nàng ta là vị cô nương đó. Đông Phương Ân dùng thái độ hoàn hoãn để từ chối:
- Ta chỉ biết cứu người chứ không giết người.
Hạ Lan Phi Tuyết đưa tay sờ lên mặt Đông Phương Ân:
- Vậy ngươi muốn người ngươi yêu đau khổ suốt đời ? Được thôi! Ta không ép.
Hạ Lan Phi Tuyết toan bỏ đi thì Đông Phương Ân gọi lại:
- Khoan đã! Ta đồng ý.
Xem như hắn liều lĩnh một lần, Anh Túc giáo hắn cũng muốn xem nó ra sao ? Hơn nữa, vì Uyển Lam hắn có thể làm tất cả, hắn không có được tình yêu từ nàng nhưng hắn thật tâm không muốn nhìn nàng đau khổ, dằn vặt suốt đời. Hàn Phong đã hy sinh tính mạng để cứu Uyển Lam cho thấy hắn đã thật sự hối hận, Đông Phương Ân hắn còn có cơ hội sao ?
Hạ Lan Phi Tuyết cười thầm, những tên luôn miệng nói yêu trong thiên hạ nàng đã gặp qua nhiều nhưng si tình như hắn nàng mới gặp lần đầu, hắn dám hy sinh cả hoài bão tự do của mình vì nàng ta, nàng ta quả thật là người có hạnh phúc nhất trong thiên hạ.
- Được! Ta hy vọng ngươi không nuốt lời.
Hai ngày sau, cả vương phủ mừng như đi hội, vương gia cuối cùng cũng đã tỉnh. Điều làm cho Hàn Phong vui nhất và yên tâm nhất là khi hắn mở mắt ra người đầu tiên hắn thấy là Uyển Lam, nàng vẫn an toàn, không sao hết, vậy hắn cũng an long đôi chút. Uyển Lam thật sự không ngờ Hàn Phong có thể tỉnh lại, thật tạ ơn trời đất. Đêm qua, khi nàng mơ hồ có một người lạ mặt bước vào đây, người đó che kin gương mặt rồi đánh nàng ngất xỉu, sáng hôm nay liền thấy Hàn Phong khoẻ lại, người đó là