Nói là chợp mắt một chút nhưng dường như Hạ Lan Phi Tuyết đã ngủ rất lâu, khi nàng mở mắt ra thì mưa cũng đã tạnh trời cũng đã gần sáng, người trú mưa cùng nàng cũng không thấy đâu nữa, chắc là đã đi rồi. Hạ Lan Phi Tuyết cũng không vội vàng gì, nàng sửa sang lại y phục rồi về nhà của nàng. Nhà của nàng cách y quán của Đông Phương Ân không xa lắm. Trong lúc đó tại y quán của Đông Phương Ân, khách đợi khám bệnh cũng đã xếp hàng dài chờ sẵn đông đến đếm không xuể, một vài người tranh thủ tán gẫu với nhau vài câu chuyện phiếm. Một cụ bà khoảng ngồi đối diện với Đông Phương Ân, Đông Phương Ân vừa bắt mạch cho bà cụ xong liền dùng bút viết vài thang thuốc, bà lão khoé miệng chợt nở một nụ cười thật hiền hậu:
- Đông Phương đại phu! Vị cô nương thường đến đây, cô ấy là ....
Đông Phương Ân không trả lời, hắn phải trả lời như thế nào mới phải, hắn và Hạ Lan Phi Tuyết là quan hệ gì chứ ?
- Cô nương ấy thật xinh đẹp lại giỏi giang! Ước gì ta cũng có một đứa cháu dâu y như vậy, nhắc đến mới nhớ, cháu của ta nó đến kinh thành vùi mài kinh sử, may mắn lại đỗ được trạng nguyên. Nếu cô nương ấy chưa có ý trung nhân ta thật muốn rước về nhà cho cháu của ta ...
Đông Phương Ân gói thuốc lại cẩn thận rồi đưa cho bà cụ, hắn không phải là không nghe những gì bà cụ vừa nói nhưng chuyện này đối với hắn cũng không có chút liên quan nào, hắn dửng dưng như không có chuyện gì ...
- Thuốc này sắc uống ngày hai lần, uống một tuần sẽ khỏi thôi, không cần quá lo lắng.
Bà cụ nhìn quanh vẫn không thấy bóng dáng Hạ Lan Phi Tuyết liền không khỏi thắc mắc:
- Lạ thật! Hôm nay cô nương ấy không đến ?
Đông Phương Ân lúc này mới sực nhớ đến Hạ Lan Phi Tuyết, nàng ta chắc là vẫn chưa xuống núi ? Cảm giác như có chút gì đó không quen, mỗi ngày nàng đều xuất hiện trước mặt hắn, hôm nay lại không thấy bóng dáng. Hay là rốt cuộc nàng đã về hoàng cung ? Hắn nhếch mép cười một cách khinh khỉnh, cũng đúng, nàng ta cũng đã bám theo hắn một năm, rốt cuộc cũng đã chán nản mà bỏ cuộc. Hai ngày nữa là hết thời hạn một năm rồi, có lẽ hắn cũng nên về Dược Quốc, dạo gần đây sức khoẻ của phụ hoàng hắn không được tốt, mẫu hậu liên tục hối thúc hắn trở về, Dược Quốc không thể không có người kế thừa. Bỗng nhiên từ đâu một đứa bé xuất hiện, trông khoảng chừng 10 tuổi, nắm tay Đông Phương Ân kéo đi đến một ngôi nhà tranh, miệng liên tục nói là hãy cứu người. Đông Phương Ân để cho đứa bé kéo mình đến nơi nó muốn. Trong nhà một cô nương đang nằm trên giường run rẩy, miệng luôn mấp máy gì đó nghe không rõ, người đó chính là Hạ Lan Phi Tuyết. Đặt tay lên trán của nàng, hắn biết nàng đã nhiễm phong hàn cộng với cơ thể suy nhược nên trở nên như thế này. Đứa bé đứng gần đó lúc này mới lên tiếng:
- Từ tờ mờ sáng, Phi Tuyết tỷ tỷ trở về sau đó lại trở nên như thế này.
Đông Phương Ân gật đầu, hắn viết một đơn thuốc rồi về y quán lấy thuốc cho Hạ Lan Phi Tuyết. Chỉ vài phút sau, thuốc cũng đã sắt xong, chén thuốc nóng hổi còn hơi khói bốc lên. Hắn đỡ Hạ Lan Phi Tuyết dựa vào vai hắn, tỉ mỉ đút thuốc cho nàng sau đó nhẹ nhàng đắp chăn cho nàng rồi bước ra ngoài. Bên ngoài bậc thềm, đứa bé lúc nãy đang ngồi chống cằm suy tư buồn bã. Phi Tuyết tỷ tỷ của hắn chắc không sao chứ ?
- Ngươi không cần lo đâu ? Nàng ta đã uống thuốc rồi, hai ngày nữa sẽ hồi phục thôi.
Đứa bé gật gật đầu có vẻ tươi vui hơn một chút, nhìn Đông Phương Ân đầy cảm kích.
- Tỷ tỷ không sao rồi! Đệ rất sợ a, sợ tỷ tỷ cũng sẽ bỏ rơi đệ giống như mẫu thân vậy.
Đông Phương Ân xoa đầu nó, nàng ta cũng có lúc tốt như thế, lại có thể khiến đứa bé này cảm mến đến như vậy:
- Không sao đâu!
- Huynh ở lại đây được không? Một mình đệ không biết phải làm gì cho tỷ tỷ hết.
Đông Phương Ân gật đầu đồng ý. Một đứa trẻ 10 tuổi làm sao biết cách chăm sóc người bệnh chứ ? Xem như hắn làm phước một lần vậy. Tính ra nàng cũng là ân nhân của hắn, tuy chuyện năm đó là bất đắc dĩ nhưng dù gì nàng cũng đã cứu sống hắn, hắn cũng không thể bỏ mặc nàng.
Đến tối, Hạ Lan Phi Tuyết cũng tỉnh lại, cơn nặng đầu khiến cho nàng thực khó chịu, mí mắt nặng trĩu như không thể mở lên được nhưng nàng cố gắng gượng dậy vì trong nhà nàng còn có một đứa bé, nàng không thể để mặc nó được.
- Tiểu Phúc ! Đệ đâu rồi ?
Đông Phương Ân tiến vào phòng cùng với chén cháo vừa mới nấu:
- Tiểu Phúc đã ngủ rồi. Ngươi còn cần gì không ?
Phi Tuyết nặng nề lắc đầu. Ba ngày trước phụ hoàng của nàng gửi cho nàng một mật thư yêu cầu nàng phải về gấp, trong thư có nhắc đến việc thành gia lập thất, nàng phải làm sao cho phải đây ? Gần đây giặc biên cương đang lăm le dòm ngó Nguyệt Quốc, chuyện thành hôn lần này cầu mong đừng liên quan đến chuyện này đi ?
- Vậy ta để cháo ở đây ? Ngươi lát nữa hãy ăn .
- Đông Phương Ân !
Đông Phương Ân quay lại khó hiểu nhìn Hạ Lan Phi Tuyết:
- Ngươi có chuyện gì sao ?
- Ta muốn hỏi chàng lần cuối, một năm