Diệp Đông nhíu mày nhìn cô lễ tân, cô ta lại càng chột dạ, cảm cúi đầu không dám nhìn.
“Cô nên thấy may mắn, nếu như không có anh ta thì cô có lẽ mất việc rồi đấy.” Anh mỉa mai cô lễ tân.
Cô ta còn chưa kịp lên tiếng đáp lời thì Diệp Đông đã đi thẳng.
“Hừ, hơn ai mà nói chứ.” Tiểu Mai lẩm bẩm tức giận.
Trong lòng tức giận mà quên rằng chính mình đã ép người ta dùng năm triệu ăn một bữa, có một số người như vậy, họ chỉ biết bản thân mà thôi.
“Bằng Khang, họ không làm khó anh chứ?’ Tiểu Mai tỏ vẻ quan tâm hỏi.
Cô ta chỉ là lợi dụng anh ta để được việc, một câu quan tâm xem như xong.
“Không có…sau này, em đừng làm thế nữa.” Bằng Khang là thật lòng khuyên nhủ.
May mắn hôm nay vị khách kia dễ tính, nếu gặp người khác sợ là bọn họ bị nháo tới mệt mỏi.
“Vô dụng.” Tiểu Mai cũng không nói thằng mà chỉ tự nói nhỏ.
Cô ta cứ như vậy bỏ đi, Bằng Khang nhìn theo cũng hết cách.
Diệp Đông cùng Thường Thuận lên xe về lại biệt thự Phú An, Kiều Lượng Nguyên lúc này có thể đã về tới trước rồi.
“Điện Vương lúc này ngài không định bỏ qua cho họ, sao lại…” Thường Thuận thắc mắc.
Dù sao tên phục vụ kia cũng thông đồng với cô lễ tân làm chuyện không đúng, cũng không cần tha thứ.
“Anh ta cũng không muốn như thế.” Diệp Đông như hồi tưởng lại.
“Thôi bỏ đi, dù sao cũng không nên quá mức khắt khe.” Anh lại thở dài một chút.
Nhưng còn chưa kịp lên xe đã thấy Băng Khang đứng ở xa, nhìn theo phía anh ta nhìn tới lại thấy cô lễ tân Tiểu Mai kìa lên xe cùng một người đàn ông nào đó.
Cảm giác bất lực cùng không cam lòng kia, Diệp Đông nhớ rõ nhất.
“Đi thôi.” Diệp Đông nhìn một chút cũng đi thẳng.
Dù sao anh phục vụ kia cũng nên va vấp một chút, mới có thể trưởng thành hơn.
Anh ta nên hiểu rằng đối đãi người ta bằng chân tâm chưa chắc được đáp lại.
Diệp Đông tự nghĩ tới bản thân, ít nhất Kiều Lệ My cũng rất tốt với anh, bất giác anh tự mỉm cười.
Anh cầm lọ nước còn lại lấy từ dược tuyền lắc lắc vẫn chưa nghĩ ra cách pha chế nó làm sao cho tốt.
Bỗng xe thắng gấp, làm Diệp Đông thiếu chút trượt tay đánh rơi lọ nước.
“Có chuyện gì vậy?” Anh nhíu mày hỏi.
“Xe phía trước đột ngột dừng.” Thường Thuận giọng nói hơi trầm, cũng cảm thấy khó chịu với chiếc xe phía trước.
Nhưng còn chưa cho bọn họ cơ hội suy nghĩ, chủ nhân của chiếc xe kia đã bước xuống, vẻ mặt tức giận kéo một phụ nữ bỏ ra khỏi xe, dường như còn đánh mắng.
Thường Thuận hơi ngứa mắt những loại người này, động chân động tay với kẻ yếu thế hơn mình thì có gì hay ho.
“Ông thử xuống xem sao.” Diệp Đông cũng không thích như thế.
Thường Thuận bước xuống xe, theo thói quen ông thăm dò một chút.
“Này cậu trai trẻ, xe anh đang chặn xe tôi.” Thường Thuận vẫn nhã nhặn nói.
Tên kia nhìn Thường Thuận hơi tỏ chút khinh thường.
“Chờ chút đi, ông đây xong việc sẽ đi.” Hắn khinh thường nói, sau đó cũng không để tâm tới Thường Thuận.
“Long thiếu phải không? Cậu nói xem, nếu cha cậu biết chuyện này thì sao nhỉ? Thường Thuận đanh mặt đe dọa.
“Mày…là thằng nào?” Tùy Long Khoa Minh nhìn Thường Thuận đáng tuổi cha chú, nhưng hắn hống hách quen thói, cũng không cả nể.
Hắn nhíu mày nhìn Thường Thuận hoàn toàn không quen mặt, lại còn biết hắn là Long thiếu, còn nhắc đến cha hắn.
Phải biết Long thiếu tuy nổi tiếng là kẻ ăn chơi trác táng, hống hách thành thói, đó là do mẹ