“Không thể nào! Anh là người thừa kế của gia đình siêu giàu có, sao có thể đi làm con rể?” Chu Quảng Quyền cảm thấy Trần Dật Thần đang nói đùa với mình, người thừa kế trong gia đình giàu có không sống cuộc sống phú nhị đại mà chạy tới làm con rể nhà người ta, là ăn no rửng mỡ sao?
“Anh không tin, tôi cũng hết cách!” Trần Dật Thần nhún vai, những lời anh nói đều là thật, nhưng Chu Quảng Quyền vẫn không tin, vậy anh thật sự hết cách.
Lúc này, Đặng Thế Kỳ đã về tới khách sạn, anh ta đi thẳng đến căn phòng xa hoa ở trên tầng cao nhất của khách sạn.
Cảnh giác nhìn xung quang, sau khi thấy xung quanh không có người, Đặng Thế Kỳ lấy thẻ phòng ra và đi vào trong.
Trong phòng, một ông cụ mặt chiếc áo màu đen gầy gò đang nhắm mặt luyện công.
Sau khi Đặng Thế Kỳ đi vào, ông cụ mở mắt, nhàn nhạt liếc qua Đặng Thế Kỳ: “Điều tra thế nào rồi?”
Đặng Thế Kỳ hơi cúi người, cung kính mở miệng: “Chú Ngô, đã điều tra rõ ràng, người đưa bốn cô gái đó đi là một người bình thường!”
“Người bình thường?” Ông cụ gầy gò nhíu mày lại, một người bình thường tại sao lại khiến ông ta có cảm giác nguy cơ sống còn mãnh liệt đến vậy?
“Cháu chắc chắn anh ta là người bình thường?” Ngô Cửu U trầm giọng nói.
“Chắc chắn.” Đặng Thế Kỳ nói: “Người đó tên là Trần Dật Thần, năm nay hai mươi lăm tuổi, là con rể của nhà họ Hạ ở thành phố Thương Châu…”
Đặng Thế Kỳ nói hết tất cả những thông tin về Trần Dật Thần không sót một chữ nào, sau khi nghe xong, Ngô Cửu U càng nhíu chặt lông mày, sự chính xác về thông tin của Đặng Thế Kỳ, ông ta không có bất cứ nghi ngờ gì.
Nhưng ông ta lại nghĩ mãi không hiểu, một người bình thường tại sao lại khiến ông ta có cảm giác sinh tử mãnh liệt như vậy.
Chẳng lẽ trực giác của mình đã sai? Ngô Cửu U không khỏi thầm suy nghĩ.
Một lúc sau, Ngô Cửu U thở dài, lông mày dần dần giãn ra, hai mươi lăm tuổi, lại còn là con rể, loại người này căn bản không thể nào là võ giả, gần đây mình thật sự càng ngày càng nghi thần nghi quỷ.
“Được rồi, cháu lui xuống đi!” Ngô Cửu U phất phất tay, đã chắc chắn Trần Dật Thần không phải võ giả, vậy ông ta cũng không cần thiết phải tiếp tục nghi thần nghi quỷ.
“Chú Ngô…” Đặng Thế Kỳ vẫn chưa rời đi, mà có điều do dự muốn nói với Ngô Cửu U.
“Có việc gì?” Ngô Cửu U nhíu mày.
Đặng Thế Kỳ hơi khom người, cung kính mở miệng: “Cháu đúng là có chuyện muốn nhờ!”
“Nói đi.”
“Cháu muốn cầu xin chú Ngô, giúp cháu một chuyện!”
“Cái gì?”
“Chế ngự Diệp Hải Đường!” Trong mắt Đặng Thế Kỳ xẹt qua một vòng hận ý.
“Diệp Hải Đường?” Ngô Cửu U nghi hoặc nhìn Đặng Thế Kỳ một chút, nói: “Vì sao cháu lại muốn ra tay với cô gái đó, cô gái đó không phải vị hôn thê của cháu sao?”
Vị hôn thê!
Đặng Thế Kỳ cắn răng, có lẽ trong mắt người ngoài, Diệp Hải Đường chính là vị hôn thê của anh ta. Duy chỉ có chính anh ta biết rõ, Diệp Hải Đường hoàn toàn không để mắt đến anh ta.
Đến ngay cả bàn tay cũng không cho anh ta chạm thử.
Anh ta tặng hoa, Diệp Hải Đường đốt hết không thừa một bông.
Hôm nay Diệp Hải Đường còn ở ngay trước mặt anh ta, nắm tay một người đã có vợ, còn muốn cùng người đó ăn cơm, đây là vị hôn thê cái gì?
“Chú Ngô, thực không dám giấu giếm, con đàn bà kia, cô ta căn bản không nghĩ đến việc kết hôn với cháu! Cháu vốn nghĩ, cứ thật lòng và kiên định, cháu từ từ theo đuổi cô ta, đến một ngày nào đó cô ta sẽ cảm động với cháu, đồng ý gả cho cháu!”
“Nhưng sau đó cháu phát hiện, đây hoàn toàn là mong muốn đơn phương, con đàn bà đó, ngay từ đầu cô ta không hề nghĩ đến việc gả cho cháu, hôm nay cô ta còn ở ngay trước mặt cháu, quyến rũ một người đàn ông đã có vợ!”
Nói đến đây, trong mắt Đặng Thế Kỳ lần nữa dâng lên lửa giận, anh ta hận Trần Dật Thần, nhưng anh càng hận Diệp Hải Đường hơn! Nếu không phải thực lực không bằng Diệp Hải Đường, hôm nay tất
“Những gì cháu nói đều là sự thật?” Ánh mắt Ngô Cửu U trở nên âm trầm, Đặng Thế Kỳ là con trai của Đặng Phong Niên, mà ông ta và Đặng Phong Niên lại là bạn bè tốt, vậy nên ông ta luôn coi Đặng Thế Kỳ như nửa đứa con trai của mình để đối đãi, bây giờ Đặng Thế Kỳ bị một người phụ nữ đối xử như vậy, tâm trạng của ông ta đương nhiên là không tốt hơn.
“Nếu có nửa câu là giả, cháu bị sét đánh!” Đặng Thế Kỳ cắn răng thề với trời.
“Vậy cháu muốn đối phó với Diệp Hải Đường thế nào?” Ngô Cửu U hỏi, thiên phú của Diệp Hải Đường cho dù là ông ta cũng không thể không khen ngợi vài câu, giống Đặng Thế Kỳ, đều là hai mươi lăm tuổi, bây giờ Diệp Hải Đường đã là Minh Kình hậu kỳ, ngược lại Đặng Thế Kỳ, cũng chỉ là Minh Kình trung kỳ.
Mặc dù nghe có vẻ như chỉ chệnh lệch một cảnh, nhưng trên thực tế sự khác biệt lại là long trời lở đất!
Đặng Thế Kỳ nếu muốn đột phá đến Minh Kình hậu kỳ, ít nhất cũng phải mất ba năm.
Ba năm sau, Diệp Hải Đường lại rất có thể đột phá đến Ám Kình sơ kỳ!
Diệp Hải Đường như vậy, nhìn khắp cả hai nơi Thương Châu và Nam Ninh, vậy cũng là sự tồn tại đứng đầu.
Vậy nên Diệp Hải Đường vốn kiêu ngạo, cô ta coi thường Đặng Thế Kỳ, không ai có thể nói gì.
“Chú Ngô có thể giúp cháu đánh con đàn bà này về Minh Kình trung kỳ không? !” Đặng Thế Kỳ hung hăng nói, làm một người đàn ông, anh ta không thể chấp nhận được, mình luôn bị một người phụ nữ chèn ép, vậy nên lần này, anh ta muốn triệt để phá hủy Diệp Hải Đường, đánh Diệp Hải Đường trở về Minh Kình trung kỳ.
Anh ta muốn nhìn xem Diệp Hải Đường ở minh kinh trung kỳ có còn giám giả vờ thanh cao trước mặt mình hay không.
“Có thể thì cũng có thể, nhưng chuyện này cháu đã hỏi qua ý kiến của Phong Niên chưa?” Ngô Cửu U thở dài, Đặng Thế Kỳ đã bị sự hận thù che đậy tất cả tâm trí, lại muốn phá hủy một hạt giống tốt tuyệt vời như Diệp Hải Đường. Ý kiến ban đầu của nhà họ Đặng là để Đặng Thế Kỳ theo đuổi Diệp Hải Đường, sau đó để Diệp Hải Đường quang minh chính đại gả vào nhà họ Đặng, trở thành người nhà họ Đặng.
Như vậy, sau vài năm, nhà họ Đặng sẽ có thêm một Ám Kình võ giả, một nhà hai Ám Kình, nhà họ Đặng sẽ trở thành gia tộc đệ nhất Nam Ninh.
Nhưng bây giờ, Đặng Thế Kỳ lại muốn hủy Diệp Hải Đường.
“Vẫn chưa.” Sau một chút do dự, Đặng Thế Kỳ nói sự thật, ở trước mặt Ngô Cửu U, anh ta không dám nói láo.
“Ba cháu sẽ không đồng ý.” Ngô Cửu U lắc đầu nói.
Sắc mặt Đặng Thế Kỳ ảm đạm, hoàn toàn chính xác, xác suất để Đặng Phong Niên đồng ý với chuyện này là rất nhỏ, dù sao thì Diệp Hải Đường cũng là niềm hy vọng để nhà họ Đặng trở thành gia tộc đệ nhất Nam Ninh, Đặng Phong Niên sẽ không dễ dàng đồng ý để anh ta hủy Diệp Hải Đường.
Mấy năm nay sở dĩ Diệp Hải Đường có thể bình yên vô sự, nguyên nhân cũng là ở đó.
Đặng Phong Niên muốn người và tâm của Diệp Hải Đường đều phải ở nhà họ Đặng, chứ không phải Diệp Hải Đường thân ở Tào doanh, lòng ở Hán.
“Thôi, phía ba cháu để chú từ từ nói!” Ngô Cửu U đột nhiên thở dài.
“Chú Ngô, ý của chú là… Muốn giúp cháu?” Đặng Thế Kỳ kinh hỉ nói, anh ta không ngờ Ngô Cửu U lại muốn đứng về phía mình.
Ngô Cửu U nhẹ nhàng gật đầu, tình trạng bây giờ của Đặng Thế Kỳ rất không thích hợp, nếu ông ta không giúp Đặng Thế Kỳ, Diệp Hải Đường có có thể sẽ thành tâm ma của Đặng Thế Kỳ, khiến Đặng Thế Kỳ từ đây sẽ không gượng dậy nổi, không có cách nào tăng tiến trong võ đạo.
“Cám ơn Chú Ngô!” Đặng Thế Kỳ hưng phấn không thôi, vội vàng cúi người nói cám ơn, có Ngô Cửu U giúp anh ta nói chuyện, phía bên Đặng Phong Niên sẽ không có bất cứ lực cản nào.