CHƯƠNG 232: QUANG MINH CHÍNH ĐẠI
Mặc dù nghi ngờ, nhưng Hạ Trấn Quốc cũng không hỏi nhiều, chắc hẳn mỗi người đều có bí mật của riêng mình, Trần Dật Thần cũng như vậy.
Thật ra ba năm trước ông đã cảm thấy Trần Dật Thần không tầm thường rồi, bởi vì một người bình thường, bị thương nặng như vậy, vốn cũng không thể sống được.
Nhưng biểu hiện lúc đó của Trần Dật Thần lại rất ngoan cường.
Cũng là ngoan cường này khiến Hạ Trấn Quốc động lòng, mang Trần Dật Thần về nhà họ Hạ.
A Hào lái một chiếc BMW chở ba người đến bệnh viện.
Cố Minh Sâm và Hàn Long thì ở lại nhà họ Diệp, xử lý những người còn sót lại của nhà họ Diệp.
Không lâu sau, Trần Dật Thần nhận được tin tức của Cố Minh Sâm: “Cậu Trần, là Hạ Lạc để người nhà họ Diệp trói chú Hạ đi.”
“Ừm, tôi biết rồi.” Ánh mắt Trần Dật Thần lạnh xuống, trầm giọng nói.
Hạ Lạc!
Quả nhiên là Hạ Lạc!
Thật ra khi nghe thấy tin này, Trần Dật Thần đã cảm thấy chuyện Hạ Trấn Quốc xuất hiện tại nhà họ Diệp có phần kỳ lạ, bình thường mà nói, nhà họ Diệp muốn tìm cũng hẳn là trực tiếp đến tìm anh và Hạ Nhược Y, chứ không phải là Hạ Trấn Quốc.
Nhưng nhà họ Diệp lại tìm đến ông ta, có thể thấy được, chắc chắn là có người đứng đằng sau giật dây.
Lúc đó Trần Dật Thần đã nghi ngờ Hạ Lạc rồi, nhưng mà cũng không có cơ hội chứng minh.
Bây giờ lại lấy được đáp án từ chỗ của Cố Minh Sâm.
“Cậu Trần, bây giờ có muốn tôi mang Hạ Lạc đến cho cậu không?” Cố Minh Sâm thử thăm dò.
“Không cần, tôi sẽ tự xử lý bên chỗ Hạ Lạc, ông cứ xử lý chuyện của nhà họ Diệp trước đi, đừng để lộ tin tức.” Trần Dật Thần thản nhiên nói, Hạ Lạc chạm đến ranh giới cuối cùng của anh nhiều lần như vậy, lần này, anh nhất định sẽ không để cho Hạ Lạc thoải mái nữa.
“Vâng, cậu Trần.” Cố Minh Sâm gật đầu, mặc dù đã sớm đoán được việc Trần Dật Thần sẽ ra tay với nhà họ Diệp, nhưng ông ta lại không ngờ Trần Dật Thần sẽ dùng cách này, trực tiếp nhanh chóng quyết đoán mà giết thẳng đến nhà họ Diệp, tiêu diệt Vương An và Diệp Hải Đông.
Diệp Hải Đông vừa chết, tất nhiên nhà họ Diệp tan đàn xẻ nghé, tựa như vụn cát.
“Anh nói là chỉ có một mình Hạ Nhược Y đến?” Tại tòa nhà Vân Thịnh, trong văn phòng chủ tịch, Hạ Lạc nhíu mày nói.
Người đứng trước mặt anh ta là đội trưởng Chu Hòa của công ty vệ sĩ.
“Vâng, chủ tịch, sau khi lão già kia bị người của nhà họ Diệp mang đi, y tá trong bệnh viện gọi điện thoại cho Hạ Nhược Y đầu tiên, vì vậy chỉ có một mình Hạ Nhược Y qua đó.”
“Vậy tên vô dụng Trần Dật Thần kia đâu?” Hạ Lạc trầm giọng hỏi, bây giờ người anh ta kiêng kị nhất chính là Trần Dật Thần, lần này để người nhà họ Diệp đưa Hạ Trấn Quốc đi, thật ra mục đích chủ yếu của anh ta chính là muốn mượn tay nhà họ Diệp diệt trừ Trần Dật Thần.
“Chủ tịch, chúng tôi cũng không biết tên vô dụng Trần Dật Thần kia đi nơi nào, mấy ngày nay không thấy anh ta xuất hiện ở Thương Châu.” Chu Hòa nói.
“Cho người của anh tiếp tục theo dõi kỹ nhà họ Diệp, nhìn xem tên vô dụng kia có đến nhà họ Diệp hay không.” Hạ Lạc phất tay, buồn bực mất tập trung nói, anh ta còn tưởng rằng Trần Dật Thần sẽ xuất hiện đầu tiên, kết quả đến bây giờ lại vẫn không có tin tức của Trần Dật Thần, chẳng lẽ tên vô dụng này biết nhà họ Diệp không dễ chọc nên sợ rồi sao?
Hạ Lạc cũng không biết, bây giờ toàn bộ nhà họ Diệp đã bị người của Cố Minh Sâm và Hàn Long vây kín, ngay cả người Chu Hòa phái đến cũng bị người của Cố Minh Sâm khống chế.
Ban đêm, Trần Dật Thần dẫn Hạ Trấn Quốc đã xử lý xong vết thương và Hạ Nhược Y về nhà.
Đẩy cửa ra, Lâm Như Tuệ đang ngồi trên ghế sofa xem tivi.
“Lão Hạ!” Sau khi nhìn thấy Hạ Trấn Quốc, Lâm Như Tuệ lập tức trừng to hai mắt, bật dậy khỏi ghế sofa.
“Tuệ Tuệ.” Hạ Trấn Quốc nở nụ cười, khoảng thời gian ở trong bệnh viện này, ông ta vẫn là nửa tỉnh nửa mê, ở trong trạng tháng hôn mê, mặc dù biết mỗi ngày Lâm Như Tuệ đều đến thăm ông ta, nhưng ông ta lại không thể nói ra lời.
Hôm nay mặc dù người của nhà họ Diệp treo ông ta ở trên cây, nhưng cũng đánh bậy đánh bạ khiến ông ta tỉnh lại, giờ phút này nhìn thấy Lâm Như Tuệ, đáy lòng Hạ
“Lão Hạ, sao ông… xuất viện rồi? Hơn nữa, sao chân này của ông lại băng bó thạch cao?” Thấy Hạ Trấn Quốc chống gậy, trên đùi còn bó thạch cao, Lâm Như Tuệ không nhịn được mà kinh ngạc, bà ta cũng không biết chuyện Hạ Trấn Quốc bị đưa đến nhà họ Diệp, còn tưởng rằng Hạ Trấn Quốc lại xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn.
“Cả Nhược Y nữa, sao trên đầu con lại quấn băng gạc?” Lâm Như Tuệ lại dời mắt về phía Hạ Nhược Y, sao mới một ngày không gặp, hai ba con đều đã bị thương rồi.
“Mẹ, là như vậy, hôm nay ba tỉnh, con đi đón ba xuất viện, sau đó khi con dìu ba xuống cầu thang, ba đạp hụt, không cẩn thận ngã xuống, con…”
“Con cũng ngã xuống theo?” Lâm Như Tuệ nghi ngờ cắt ngang lời Hạ Nhược Y, sao bà ta cảm thấy lời này của Hạ Nhược Y lại không đáng tin như vậy chứ?
“Vâng, con cũng ngã xuống theo.” Hạ Nhược Y mặt không đỏ tim không đập nói dối, trên đường trở về, cô đã bàn bạc với Hạ Trấn Quốc, nhất trí quyết định không nói chuyện này cho Lâm Như Tuệ biết.
Dù sao Lâm Như Tuệ nổi tiếng nói nhiều, hơn nữa xưa nay bà ta coi Trần Dật Thần như kẻ thù, nếu biết Trần Dật Thần giết người, chỉ sợ chuyện đầu tiên làm chính là đến cục cảnh sát tố cáo vạch trần.
“Lão Hạ, ông nói đi, ông cũng đã bao nhiêu tuổi rồi, sao còn không cẩn thận như vậy chứ?” Lâm Như Tuệ nhìn Hạ Trấn Quốc oán trách, mặc dù hai ba con đều bị thương, nhưng thoạt nhìn vấn đề cũng không lớn lắm, chỉ cần xuất viện là tốt rồi.
“Không phải do hôm nay xuất viện sao, tôi rất vui vẻ, vì vậy không để ý dưới chân.” Hạ Trấn Quốc cười tủm tỉm nói.
“Ông vui vẻ, chỉ sợ có một số người lại không vui vẻ thôi.” Giọng điệu Lâm Như Tuệ trở nên kỳ quặc, rất rõ ràng, là nhằm vào Trần Dật Thần.
Trần Dật Thần nhíu mày, không lên tiếng nói chuyện, hôm nay Hạ Trấn Quốc mới ra viện, anh không muốn Hạ Trấn Quốc khó xử vì bị kẹp ở giữa, vì vậy anh cũng không có ý định ầm ĩ với Lâm Như Tuệ.
“Tuệ Tuệ, lời này của bà là có ý gì?” Hạ Trấn Quốc cười khổ, chẳng lẽ Lâm Như Tuệ không nhìn thấy thay đổi một trong tháng qua của Trần Dật Thần sao? Vì sao bà còn có thành kiến lớn như vậy đối với Trần Dật Thần, trước kia Trần Dật Thần giao thức ăn ngoài, Lâm Như Tuệ ghét bỏ Trần Dật Thần thì thôi đi, bây giờ Trần Dật Thần có mặt mũi như vậy, sao Lâm Như Tuệ còn nhằm vào Trần Dật Thần?
“Hừ, không có ý gì?” Lâm Như Tuệ lạnh lùng hừ nói: “Lão Hạ, ông còn không biết, người con rể này của ông muốn tách ra lập riêng với nhà họ Hạ.”
“Tách ra lập riêng với nhà họ Hạ?” Hạ Trấn Quốc sững sờ, Hạ Nhược Y thật sự là không nói chuyện này cho ông ta.
“Đúng, tách ra lập riêng với nhà họ Hạ. Một số người bây giờ cánh cứng rồi, muốn tách ra khỏi nhà họ Hạ.” Lâm Như Tuệ châm chọc, nói: “Nhưng mà cũng đúng, nếu đổi lại là tôi, ở rể lâu như vậy, cũng sẽ không tình nguyện, chắc chắn cũng muốn thử cảm giác người khác phải nhìn sắc mặt mình.”
“Mẹ, mẹ nghĩ nhiều rồi.” Trần Dật Thần thản nhiên nói, ý tứ của Lâm Như Tuệ rất rõ ràng, nói anh muốn xoay người làm chủ, làm chủ của nhà họ Hạ, để Hạ Nhược Y nhìn sắc mặt anh làm việc, mà không phải là anh nhìn sắc mặt Hạ Nhược Y làm việc.
“Nghĩ nhiều?” Lâm Như Tuệ tức cười: “Trần Dật Thần, cậu dám nói, chuyện tách ra lập riêng với nhà họ Hạ không phải do cậu đề xuất không?”
“Là con nói, nhưng suy nghĩ của con là để Nhược Y chịu ít tủi nhục hơn.” Trần Dật Thần thản nhiên nói.
“Lý do cũng thật quang minh chính đại.” Lâm Như Tuệ khịt mũi coi thường, nói còn hay hơn hát, rõ ràng là nghĩ cho bản thân, còn muốn đẩy tất cả lên người Hạ Nhược Y.