CHƯƠNG 459: DẪN NGƯỜI TỚI.
“Một lát nữa anh sẽ biết thôi.” Trần Dật Thần lạnh nhạt trả lời một câu, thật ra thì dựa vào thực lực của anh hoàn toàn có thể không cần phải tốn nhiều sức khống chế người đàn ông đeo mặt nạ trước khi người đàn ông đeo mặt nạ nổ súng, nhưng mà anh cũng không làm như vậy, bởi vì anh biết rằng người đàn ông đeo mặt nạ trước mắt này cũng chỉ là con chó săn của Vũ Văn Bác mà thôi.
Cho dù có khống chế một người đàn ông đeo mặt nạ thì ngày hôm sau vẫn còn sẽ có hàng nghìn hàng vạn người đàn ông đeo mặt nạ khác tìm tới cửa.
Mặc dù không sinh ra được tính uy hiếp đối với anh, nhưng mà cũng sẽ làm tiêu hao thể lực của anh.
Vất vả một lần, nhàn nhã cả đời, lúc này Trần Dật Thần mới đưa ra quyết định “ngoan ngoãn” lên xe cùng với người đàn ông đeo mặt nạ.
Tin là một lát nữa Vũ Văn Bác nhìn thấy anh thì nhất định sẽ rất vui.
“Cậu Bác, bắt được người rồi, cậu nói chỗ đi, tôi lập tức đưa người tới cho cậu.”
Người đàn ông đeo mặt nạ nhìn thoáng qua Trần Dật Thần, phát hiện Trần Dật Thần đang ngồi đàng hoàng ở phía sau không nhúc nhích, lúc này mới thu hồi cây súng ngắn, lấy điện thoại di động gọi qua cho Vũ Văn Bác.
Mệnh lệnh lúc nãy mà Vũ Văn Bác cho anh ta đó chính là để lại người sống, anh ta muốn bắt Trần Dật Thần để trút giận, làm cho Trần Dật Thần sống không bằng chết.
Nếu như không phải có mệnh lệnh của Vũ Văn Bác, lần đầu tiên mà anh ta nhìn thấy Trần Dật Thần thì anh ta đã nổ súng giết chết Trần Dật Thần rồi.
“Hiệu suất làm việc của anh Bưu này cũng nhanh quá đó chứ.”
Ở đầu dây bên kia, Vũ Văn Bác vừa mới đặt một minh tinh tuyến ba ở dưới người mà phát tiết một phen, sau đó lại hút một điếu thuốc, nghe thấy lời nói của Vương Bưu thì lập tức phá lên cười: “Tôi đang ở biệt thự Đông Cung, anh dẫn người đến đây đi.”
“Được, cậu Bác.”
Vương Bưu trầm giọng trả lời, sau đó cúp điện thoại.
“Anh Bưu, cậu Bác dự định xử lý cái thằng nhóc này như thế nào đây?”
Sau khi Vương Bưu cúp điện thoại, người đàn ông mặc áo đen ngồi ở hàng sau tò mò hỏi.
“Tao cảm thấy là có khả năng sẽ bị cậu Bác băm nát ra, sau đó cho chó ăn.” Một tên áo đen khác cười lạnh nói.
“Xử lý cái thằng nhóc như thế nào à?” Vương Bưu trêu tức cười một tiếng, nói: “Cái này còn phải dựa vào tâm trạng của cậu Bác, nếu như tâm trạng của cậu Bác tốt, nói không chừng sẽ chỉ băm thằng nhóc này ra, sau đó cho chó ăn.”
“Nếu như tâm trạng của cậu Bác không tốt thì người nhà của cái tên này sống không qua khỏi đêm nay đâu.”
Câu nói cuối cùng Vương Bưu cười lạnh nói ra khỏi miệng, sau khi nói xong câu này, trong toàn bộ chiếc xe thương vụ đều tràn ngập sát ý rét lạnh.
Hai tên áo đen khác, tính cả người tài xế người ở phía trước cùng nhau rùng mình một cái.
Bọn họ biết rất rõ Vương Bưu đang rất nghiêm túc mà không phải là đang nói đùa, có khả năng lớn là Vũ Văn Bác sẽ thật sự trút giận vào người nhà của Trần Dật Thần và Lý Lạc.
Mấy loại lời nói họa dây vào người nhà, nghe là được rồi.
Giờ phút này hiển nhiên là Lý Lạc đã bị lời nói của Vương Bưu làm cho sợ hãi đến nỗi trắng bệch cả mặt, anh ta không ngờ đến là Vũ Văn Bác lại ác độc như thế, ngay cả người nhà của anh ta mà cũng không có ý định bỏ qua.
Sau khi sợ hãi xong, Lý Lạc cắn răng, trong đôi mắt xẹt qua một sắc thái quyết liệt.
Anh ta không thể khoanh tay chịu chết như thế này, nếu như để mặc cho ba tên đàn ông này cầm súng đưa anh ta với Trần Dật Thần đến chỗ của Vũ Văn Bác, loại đãi ngộ gần như là thập tử vô sinh.
Tiếp theo chính là người nhà của anh ta chỉ sợ cũng sẽ không sống nổi qua đêm nay.
Anh ta nhất định phải liều mạng.
Nghĩ đến đây, Lý Lạc nhịn không được mà nhìn về phía Trần Dật Thần, dường như là muốn nhận được sự nhất trí của Trần Dật Thần.
Mà lúc này Trần Dật Thần cũng đang nhìn Lý Lạc, nhìn thấy trong thời gian ngắn mà Lý Lạc lại quyết đoán như thế, trong đôi mắt của Trần Dật Thần xuất hiện sự vui mừng.
Anh đã không nhìn lầm người, Lý Lạc đáng giá để bồi dưỡng.
Mặc dù là biểu hiện bình thường của Lý Lạc mang đến cho người ta cảm giác không quả quyết.
Nhưng mà khi đứng trước chuyện lớn, Lý Lạc lại suy nghĩ rất quyết đoán.
Có thể đưa ra quyết định liều chết với ba người đàn ông đang cầm súng trong một khoảng thời gian ngắn, ít nhất chuyện này đã nói rõ một vấn đề, Lý Lạc không phải là một người hèn nhát.
Lúc nên liều, anh ta dám liều!
Xoẹt!
Đúng lúc này…
Âm thanh xé gió vang lên, Trần Dật Thần ra tay.
Hai tay của anh giống như một cơn sấm bỗng nhiên lại nhấn vào cổ tay của hai người mặc áo đen ở sau lưng.
“Mày…”
Hai tên áo đen biến sắc, vô thức kêu lên một tiếng.
“Răng rắc…”
Kinh ngạc là tiếng kêu vẫn còn chưa truyền ra từ trong miệng của bọn họ thì trước tiên đã nghe thấy âm thanh xương cốt bị đứt gãy.
Một giây sau, hai người đàn ông áo đen lại kêu thảm một tiếng, cây súng lục ở trong tay trong nháy mắt đã bị rớt ra.
Bịch…
Một chiêu thành công, Trần Dật Thần cũng không dừng lại mà là hai tay hóa thành hai con dao giống như là ảo ảnh, trong nháy mắt chém trúng vào cổ của hai người đàn ông đó.
Hai người đàn ông ngay cả một tiếng kêu rên cũng không kịp phát ra liền hôn mê trên ghế ngồi.
Tất cả những chuyện này nhìn có vẻ như phức tạp, nhưng mà thực ra chỉ xảy ra trong nháy mắt.
Từ lúc Trần Dật Thần ra tay đến lúc hai người này ngất đi, ngay cả hai giây cũng chưa tới.
Lúc này rốt cuộc Vương Bưu ngồi ở đằng trước cũng đã phát hiện không thích hợp.
Gần như là Vương Bưu quay người lại muốn rút cây súng ở bên hông theo bản năng.
Kết quả chào đón anh ta chính là một khẩu súng đen nhánh.
“Dám động đậy một chút thì chết!”
Trần Dật Thần dùng cây súng chỉa vào đầu của Vương Bưu, nở nụ cười, mở miệng nói.
Không có bất cứ câu trả lời.
Cả người Vương Bưu kéo căng, tay trực tiếp cứng lại giữa không trung.
Giờ phút này ngay cả thở mà anh ta cũng không dám.
Mặc dù là dục vọng muốn sống vô cùng mãnh liệt, nhưng mà lý trí lại nói chắc anh ta biết, nếu như anh ta dám động đậy một chút thì Trần Dật Thần tuyệt đối sẽ nổ súng xử lý anh ta.
“Anh Dật Thần…”
Ừng ực một tiếng, Lý Lạc nuốt một ngụm nước bọt, trong mắt đều là biểu cảm không thể tin nổi.
Anh ta mới… nhìn thấy cái gì?
Không đến hai giây, hai người đang cầm súng ngay cả cơ hội phản kháng cũng không có mà đã bị Trần Dật Thần đánh ngất xỉu?
Còn có hiện tại, lúc nãy Vương Bưu quyết định chuyện sống chết của bọn họ lại bị Trần Dật Thần dùng súng chỉ vào?
Lý Lạc dùng sức dụi dụi con mắt, thẳng cho đến khi dụi đến nỗi mắt chảy nước thì anh ta mới xác định được anh ta không nhìn lầm, tất cả những gì vừa mới xảy ra lúc nãy đều là sự thật.
Trần Dật Thần thật sự không dùng đến hai giây liền làm tình thế biến hóa vô cùng lớn.
Rốt cuộc Trần Dật Thần là người hay quỷ vậy?
Cùng lúc đó, tài xế lái xe cũng thông qua kính chiếu hậu nhìn thấy cảnh tượng ở trong xe, lúc nhìn thấy Trần Dật Thần chỉ súng vào trong trán của Vương Bưu, khi đó trong lòng của người đàn ông đang lái xe cũng run lên.
Ngay cả tay cũng bị hù dọa đến nỗi không thể khống chế được.
Bàn tay bị run dẫn đến phản ứng dây chuyền, đương nhiên là tay lái mất khống chế, sau đó chiếc xe lắc lư một trận dữ dội.
Bốp!
Nhân cơ hội này, Vương Bưu hành động.
Trong đôi mắt của anh ta lóe lên ánh sáng, anh ta cũng không rút súng ra mà là bỗng nhiên làm hai cánh tay giống như là lưỡi dao hung hăng chặt vào yết hầu của Trần Dật Thần.
Là một sát thủ đẳng cấp, ngồi chờ chết không phải là phong cách của anh ta.
Anh ta phải bắt được tất cả những cơ hội mà anh ta có khả năng nắm bắt.
Cũng ví dụ như là hiện tại.
Chỉ cần con dao của anh ta đủ nhanh thì anh ta đã có thể thoát khỏi Trần Dật Thần trong nháy mắt, cho Trần Dật Thần một dao chí mạng.
Suy nghĩ rất đầy đủ.
Nhưng mà hiện thực lại tương phản.
Trong lúc Vương Bưu cho rằng cổ tay của mình đã sắp chặt trúng yết hầu của Trần Dật Thần, Trần Dật Thần lại cười nhạt một tiếng rồi ra tay.
Một ảo ảnh lướt qua, cổ tay của Vương Bưu bị Trần Dật Thần nhẹ nhàng nắm lấy.
Giống như là bị một cây kìm kẹp lại, tay của Vương Bưu không có cách nào để động đậy.
“Xem ra là anh xem lời nói của tôi như gió thoảng qua tai.”
Nói xong, Trần Dật Thần đột nhiên dùng sức.
“Răng rắc…”
Một tiếng vang giòn trong ánh mắt kinh hãi vô cùng của Vương Bưu, cổ tay của anh ta đã bị Trần Dật Thần trực tiếp bóp nát.
Không sai…
Là bóp nát!
Bị Trần Dật Thần bóp nát trắng trợn!