CHƯƠNG 508: LẠI GẶP BÀNH DIỄM PHƯƠNG.
Nhìn thấy khuôn mặt Sở Thanh Từ trở nên ảm đạm, Trần Dật Thần không nhịn được nói: “Thực ra, nếu như cô thật sự muốn học kiếm, cũng không cần thiết phải nhận tôi làm thầy.”
Khuông mặt xinh đẹp của Sở Thanh Từ lấy lại sự rạng rỡ: “Trần đại ca, anh muốn nói….”
“Trước tiên tôi có thể dạy cho cô một số kiếm pháp nhập môn, nếu như cô thật sự có hứng thú với đấu kiếm, sau này, tôi có thể dẫn cô đi gặp sư phụ tôi, dưới sự chứng kiến của sư phụ tôi, để cô chính thức gia nhập vào môn hạ của chúng tôi.” Trần Dật Thần nói, cả đời này Tiêu Quốc Trung chỉ nhận 3 đệ tử, mà anh là người nhỏ nhất, cũng là đệ tử cuối cùng.
Đại sư huynh Kinh Nhất quanh năm ở bên cạnh Tiêu Quốc Trung, cũng giống như Tiêu Quốc Trung, không màng thế sự.
Nhị sư huynh Hoàng Thiên Trọng lại rong ruổi khắp thiên hạ, quanh năm chiến đấu với người khác, tự mài dũa tu vi của mình, muốn gặp được anh ta còn khó hơn lên trời.
Nhất mạch này của Tiêu Quốc Trung chỉ có đệ tử cuối cùng là anh, được xem như khá ổn định, ít nhất còn có thể gặp được người.
Vì vậy nhiệm vụ kế thừa sư môn, nên do đệ tử cuối cùng là mình hoàn thành.
“Thật sao? Vậy thì Thanh Từ cảm ơn Trần đại ca trước.” Khuôn mặt Sở Thanh Từ tràn đầy sự vui mừng, sau đó trịnh trọng nói cảm ơn.
“Đừng cảm ơn tôi, kiếm, không dễ học như cô nghĩ đâu, đây là một chuyện rất khó khăn, nếu như cô bỏ cuộc giữa chừng hoặc không đạt được yêu cầu của tôi, tôi không thể dẫn cô đi gặp sư phụ tôi.” Trần Dật Thần cười nói, thiên phú của Sở Thanh Từ thực sự đã được xem là rất tốt rồi, mấy năm nay cô ta vẫn luôn phát triển trong giới giải trí, gần như không có nhiều thời gian luyện tập, nhưng cảnh giới bây giờ của cô ta cũng đạt đến minh kình trung kỳ rồi, hơn nữa trông có vẻ xác suất rất cao cô ta sẽ nhanh chóng đột phá đến minh kình hậu kỳ.
Minh kình hậu kỳ, đã không thua kém gì thiên tài của một số tông môn rồi.
Nhưng, con đường tu luyện này, thiên phú không phải là điều quan trọng nhất.
Điều quan trọng nhất là sự nỗ lực.
Những người có thiên phú nhưng không cố gắng, cuối cùng cũng sẽ là một kẻ tầm thường.
“Haha, anh Trần yên tâm, tôi nhất định sẽ cố gắng.” Sở Thanh Từ cười haha nói, thực ra vốn dĩ cô ta không hề để tâm đến chuyện tu luyện, mấy năm nay sở dĩ có thể tu luyện đến minh kình trung kỳ cũng là vì đối phó với gia đình.
Nhưng sau khi trải qua chuyện ám sát lần trước, cô ta đã thay đổi suy nghĩ lúc đầu của mình.
Chuyện ám sát lần trước khiến cô ta nhận ra một đạo lý, thực lực mới cội nguồi của sự sống yên phận.
Người không có thực lực, giống như bèo mà không có gốc, ngay cả quyền lợi quyết định vận mệnh của mình cũng không có.
Ngoại trừ đạo lý này, còn có một nguyên nhân, cũng là động lực thôi thúc cô tu luyện, nguyên nhân này chính là vì sự tráng lệ của giới võ đạo.
Sau này một loạt chuyện khiến cô ta nhận ra dáng vẻ thực sự của thế giới này, thực ra không đơn giản như cái mà cô ta nhìn thấy.
Cái thế giới này còn có hàng loạt chuyện khó mà tưởng tượng được như vượt nóc băng tường, phi hoa bẻ lá, thậm chí còn dùng tay không tiếp đạn….
Cô ta muốn nhìn thấy dáng vẻ thực sự của thế giới này.
Sau khi chiếc tàu du lịch cập bờ, tất cả hành khách bắt đầu xếp hàng đợi lên bờ.
Nhưng Trần Dật Thần và những người khác với tư cách là khách hàng sử dụng đầy đủ, đương nhiên không cần xếp hàng cùng với những hành khách bình thường khác, có thể trực tiếp thông qua đặc quyền, đi đường VIP để kên bờ.
Sau khi Trần Dật Thần lên bờ, trên boong tàu thứ ba, một người phụ nữ trung niên mặc váy rộng, mái tóc gợn sóng màu đỏ đột nhiên ngẩn người ra, trong mắt bà ta tràn đầy sự ngạc nhiên, nghi ngờ và bất định: “Đây không phải là cái đồ bỏ đi kia sao? Sao cậu ta lại ở đây?”
“Bác gái, bác nói gì vậy? Ai ở đây?” Lúc này, Lý Thế Bình đi tới.
“Thế Bình, mắt của bác không được tốt, cháu giúp bác nhìn xem, người kia có phải là cái đồ
“Trần Dật Thần?”
Nghe thấy ba từ này, Lý Thế Bình cảm thấy kinh ngạc, nhưng sau đó lại vội vàng nhìn về hướng Bành Diễm Phương chỉ, chỉ nhìn lướt qua, đồng tử của Lý Thế Bình đột nhiên co rút lại.
“Là anh ta!” Sắc mặt của Lý Thế Bình có chút khó coi, nếu như Bành Diễm Phương chỉ người khác, anh ta còn có thể nhìn nhầm, nhưng Trần Dật Thần, anh ta tuyệt đối không thể nhìn nhầm, lúc này cho dù Trần Dật Thần có hóa thành tro anh ta cũng có thể nhận ra.
“Sao anh ta lại ở đây?” Bành Diễm Phương cau mày: “Có phải là Hoằng Nghị nói cho cậu ta biết chuyện chúng ta ra ngoài du lịch?”
“Không biết.” Lý Thế Bình có chút tâm phiền ý loạn lắc đầu, đột nhiên anh ta lại nói: “Nhìn dáng vẻ của anh ta, hình như mua vé VIP, nếu không cũng sẽ không lên thuyền đợt đầu tiên.”
“Vé VIP?” Bành Diễn Phương nhíu mày càng chặt: “Vé VIP không phải là 90 triệu một vé sao? Sao cậu ta lại mua được?”
“Mẹ, hai người nói gì vậy?”
Bành Diễm Phương vừa nói xong thì Vương Thi Viện đi đến.
Nhìn thấy Vương Thi Viện, trong lòng Lý Thế Bình đột nhiên cảm thấy hoảng loại, theo bản năng muốn ngăn cản Bành Diễm Phương lên tiếng, nhưng Bành Diễm Phương đã mở miệng nói: “Thi Viện, con đoán xem mẹ nhìn thấy ai?”
“Ai?”
“Trần Dật Thần.”
“Ai?” Vương Thi Viện đột nhiên sững sờ.
“Trần Dật Thần đó.” Bành Diễm Phương thản nhiên nói.
“Trần Dật Thần?” Chiến răng bạc của Vương Thi Viện đột nhiên nghiến lại: “Anh ta ở đâu?”
“Ở bên kia.” Bành Diễm Phương chỉ về phía Trần Dật Thần, lúc này bà ta có chút mơ hồ, không hiểu chuyện gì xảy ra: “Con gái, con sao vậy? Không phải chỉ là một Trần Dật Thần thôi sao? Con cũng không phải chưa từng gặp cậu ta, sao lại có phản ứng lớn như vậy.”
Sắc mặt Vương Thi Viện thay đổi, nhưng không nói gì, chuyện Trần Dật Thần ngủ với cô ta, Bành Diễm Phương vẫn chưa biết, đương nhiên cô ta cũng không có ý định nói cho Bành Diễm Phương biết.
“Bác gái, không có gì, chỉ là Thi Viện quá ghét Trần Dật Thần thôi, vì vậy mới có phản ứng lớn như vậy.” Lúc này, Lý Thế Bình trán đầy mồi hôi, lên tiếng giảng hòa, đương nhiên anh ta biết, tại sao Vương Thi Viện lại có phản ứng lớn như vậy.
Lần trước, sau khi Vương Thi Viện bị Matsushima Kaede và Lý Nghị ngủ cùng, anh ta nói với Vương Thi Viện người ngủ với cô ta là Trần Dật Thần.
Bây giờ lại gặp Trần Dật Thần, Vương Thi Viện không có phản ứng lớn như vậy mới là kỳ lạ.
Sau khi kéo Vương Thi Viện qua một bên, Lý Thế Bình đang định lên tiếng, không ngờ, Vương Thi Viện đã nghiến răng nói trước: “Thế Bình, em muốn đi tìm tên súc sinh kia!”
Nghe thấy câu nói này của Vương Thi Viện, Lý Thế Bình đột nhiên hoảng loạn, anh ta vội vàng nói: “Thi Viện, em đứng kích động, bây giờ tên súc sinh kia đang đi cùng cô Sở, lúc này em đi tìm anh ta, cô Sở sẽ không bỏ qua cho em.”
“Thi Viện, con đi tìm đồ rác rưởi kia làm gì?” Lúc này, Bành Diễm Phương từ phía sau hai người bước ra, khuôn mặt tràn đầy sự nghi ngờ hỏi.
Nhìn thấy Bành Diễm Phương xuất hiện mà không có chút tiếng động nào, Lý Thế Bình đột nhiên hoảng sợ đến mức đổ mồ hôi lạnh, nhưng trên miệng lại vội vàng phụ họa: “Đúng, bác gái nói đúng, em tìm đồ rác rưởi kia làm gì? Chúng ta là đi du lịch, tại sao phải tìm đồ bỏ đi kia, cả người nhiễm phải sự không may chứ?”
“Hơn nữa, bây giờ cái đồ bỏ đi kia đang ôm đùi cô Sở, chúng ta muốn đi qua tìm anh ta, nói không chừng còn bị anh ta chế nhạo nữa đó.”